-" Vậy, nếu bây giờ em gặp được tiểu ca ca năm đó thì em sẽ làm gì ? "
Một câu hỏi tưởng chừng như nhẹ nhàng, đơn giản vậy thôi nhưng nó lại có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
Nó có thể dễ dàng làm tổn thương một người con trai mạnh mẽ, lạnh lùng như anh.
-" Tất nhiên là sẽ hỏi tên anh ấy là gì rồi ! Với cả hỏi xem anh ấy gần chục năm nay đã đi đâu, làm gì ? Sao không đợi em trở về ! "
-" Nếu như cậu bé đó đã đợi em rất lâu, rất lâu rồi thì sao ? Nếu như cậu ấy bảo ngày nào cậu ấy cũng dậy thật sớm, chạy ra chỗ xích đu mà em thường chơi ở đó đợi, ngồi đó cho đến tối muộn, ngày nào cũng như vậy, dường như đã trở thành một thói quen của cậu bé suốt gần ấy năm trời thì sao ? " _ anh hơi kích động, nói ra hết tất cả, giọng nói cũng gấp gáp chờ đợi câu trả lời.
Nghe những lời ấy của anh, cô cũng rất bất ngờ.
Không hiểu sao tim lại cảm thấy đau nhói khi nghe những lời như vậy.
-" Nếu vậy em sẽ xin lỗi anh ấy ! Xin lỗi vì đi mà không báo trước, xin lỗi vì không tạm biệt mà đã đi để cho anh ấy chờ đợi lâu như vậy.
" _ cô cảm thấy áy náy, vì nếu thật sự đúng như lời Bạch Tiêu nói, tiểu ca ca đó đã phải ngồi chờ cô một khoảng thời gian lâu như vậy thì cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
Dù cho có làm cách nào đi chăng nữa cũng không làm giảm bớt đi sự áy náy đó.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng thấy lạ.
Lạ từ cái biểu cảm, suy nghĩ cách nói chuyện của anh lúc này khi cô nhắc đến tiểu ca ca thời thơ ấu.
Chẳng nhẽ....!cô chưa kịp nói ra sự phân vân, nghi ngờ của mình thì anh đã cắt lời nói trước.
-" Đúng như em nghĩ đó ! Anh chính là cậu bé năm đó.
"
Cô đúng là sốc đến tận họng, không nói được gì.
Thật không ngờ anh chính là tiểu ca ca mà cô luôn tìm kiếm.
Đúng là cuộc đời, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
-" Vậy...!có nghĩa là lúc trước khi ở trước nơi đăng kí kết hôn anh đã nhận ra em rồi ? "
-" Ừm "
Rồi, giờ thì quá rõ ràng rồi.
Thì ra không có chuyện khi không đi gặp được bạch mã hoàng tử cả.
Cô còn cứ tưởng mình ăn ở tốt thế nào nên được ông trời tặng cho anh