Sau khi rời khỏi đám phóng viên xong, anh đưa cô đi ăn giải tỏa tâm lí.
Anh biết, trong lòng cô sẽ có chút ít nào đó cảm thấy khó chịu, điều đó là lẽ thường tình.
Một khi đã từng yêu sâu đậm một người nào đó thì dù cho có muốn dứt ra cũng vẫn sẽ còn đọng lại một chút niềm hi vọng thương yêu.
Muốn thật sự đem người đó quên sạch, trừ khi uống canh Mạnh Bà, ngâm mình trong dòng nước Vong Xuyên thì may ra còn có thể quên được.
-“ Em không sao đâu, anh đừng lo lắng quá.
Em đã nói dứt được là dứt được mà.
“
Cô biết tâm trạng của anh khi thấy cô lúc nãy nên chỉ có thể an ủi anh.
Anh ấy cũng là 1 kẻ si tình.
Si tình thì mới mấy chục năm không gặp mà vẫn có thể nhận ra cô, si tình đến nỗi hạ quyết tâm không yêu cô nữa, chấm dứt đoạn tình cảm đau thương này nhưng vẫn không thể làm được.
-“ Thật sự không sao chứ ? Muốn khóc cứ dựa vào anh, đừng cố kìm nén trong lòng, như thế sẽ rất khó chịu.
“
-“ Em không sao thật mà ! Quá khứ nên để nó qua đi, không nên chấp mê bất ngộ sống mãi trong quá khứ.
Em đã chọn cách lãng quên quá khứ ngu muội đó để tiến về phía trước rồi, anh đừng lo cho em ! “
-“ Ừm, vậy thì tốt ! “
Anh đưa cô đến nhà hàng mà cô thích nhất ăn trưa, không ngờ lại gặp phải chuyện không vui.
-“ Hôm nay chắc trước khi ra khỏi nhà em bước nhầm chân rồi ! Bảo sao từ sáng tới giờ bao nhiêu chuyện ập đến, đã thế còn toàn là chuyện không vui nữa chứ ! “
-“ Chuyện này để anh giải quyết, em cứ tiếp tục thưởng thức món ngon đi ! Anh sẽ đi xua đuổi “ tà khí “ cho em.
“
-“ Vậy thì cảm ơn anh trước nhé ! “
Sau đó, Bạch Tiêu đứng dậy, xử lí vụ việc rắc rối đang xảy ra ( mọi người có đoán được đó là chuyện gì không ? Hehe chắc có vẻ hơi khó nhỉ.
Vậy thì quay tiếp trở lại với truyện nhé ! )
Đúng là một đôi cẩu nam nữ, đã có tra nam thì chắc chắn sẽ có tra nữ mà.
Chỉ không ngờ là hai người này chọn