Ngày hôm sau, Tô Mỹ Lệ phải đến trường sân khấu điện ảnh của cô để báo danh và nhận lớp.
Vì háo hức nên Tô Mỹ Lệ dậy từ rất sớm, cô thay 1 bộ quần áo crop-top cùng chiếc quần ống rộng xẻ 2 bên.
Sau đó, Tô Mỹ Lệ cầm học bạ và đi xuống tầng 1.
Vì hôm nay cô dậy sớm nên có dư thời gian để ăn sáng ở nhà.
Sau khi thưởng thức xong bữa sáng 1 cách thảnh thơi thì Tô Mỹ Lệ chào mọi người trong nhà rồi lái xe đi đến ngôi trường ao ước của cô.
Trên đường đi đến trường, cô thấy Tần Liệt, Tô Mỹ Lệ chạy xe sát vào chỗ Tần Liệt đang đi bộ, cô mở cửa kính ra rồi gọi Tần Liệt.
-" Ê..
Tần Liệt ! Sao cậu lại đi bộ 1 mình thế này ? Đã đến xem trường mới chưa ? "
-" Rồi ! Cậu thì sao ? "
-" Bây giờ mới đi nè ! Cậu đang đi đâu thế ? "
-" Đi mua ít đồ, tiện thể đi bộ thể dục luôn ! Thôi đi đi, nhanh đến xem trường mới đi ! "
-" Ừm.
Đi đây ! Bye "
-" Bye ! "
Tô Mỹ Lệ tạm biệt Tần Liệt, kéo cửa kính lên rồi lái xe đi tiếp.
Đến nơi, Tô Mỹ Lệ nhớ lại kiếp trước của mình.
Từng vẻ vang thế nào khi học ở trường này.
Và cũng...!từng ngu ngốc thế nào mà bỏ tất cả bao năm học hành chăm chỉ, đứng trên đỉnh vinh quang thế nào chỉ để chạy theo mối tình nghiệt ngã ấy.
Không, lần này cô sẽ không chấp nhận, không đi theo vết xe đổ ấy nữa.
Cô sẽ lại 1 lần nữa, học hành chăm chỉ và rồi có thể lấy lại được ngôi vị Ảnh hậu kiếp trước mà khi cô chết đi đã NHƯỜNG lại cho An Vỹ Vỹ.
Tô Mỹ Lệ bước vào trường, đi đến văn phòng nộp học bạ rồi đi một vòng quanh trường, quả nhiên, ngôi trường vẫn không có gì thay đổi so với kí ức của cô.
Tô Mỹ Lệ tự hứa với lòng, quyết tâm cho 2 người họ nếm trải những đau đớn mà cô phải gánh chịu của kiếp trước.
.....
Ngày hôm sau, cũng là ngày nhập học của Tô Mỹ Lệ.
Cô chào tạm biệt ba mẹ rồi xách hành lý lên đường đến trường.
Ở trường mới đông đúc rất nhiều học sinh, sinh viên.
Và một trong số đó chính là Lăng Vân- cái người sát thủ mà đã được Tô Mỹ Lệ tình cờ cứu mạng.
Anh ta ngoảnh lại, mặt đối mặt, 2 người nhìn nhau.
Lăng Vân tiến lại gần Tô Mỹ Lệ với gương mặt lạnh lùng và đầy sát khí.
-" Lại gặp nhau rồi ! "
-" À..
ờm..
chào ! "
-" Điều kiện ! "
-" Hả..
hả điề..u kiện gì ? "
-" Đã từng cứu.
Đưa điều kiện ! "
-" À...!chư..a nghĩ..
ra ! "
-" Ừm ! "
Nói rồi, anh ta đi mất.
^^ Người đàn ông này kì lạ thật đó ! Nói gì mà không rõ đầu đuôi sự tình gì hết cứ điều kiện này điều kiện kia.
Thôi tốt nhất sau này mình không nên giao du với anh ta nữa.
^^
Nghĩ 1 hồi sau đó Tô Mỹ Lệ liền đi về xem kí túc xá mới của