Cô lấy máy điện thoại nhắn tin cho anh kêu về trước, còn cô thì tối nay sẽ ngủ cùng mẹ.
Bạch Tiêu nghe theo lời Tô Mỹ Lệ, nhanh chóng đi về nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng cho cô.
Không biết cô có thể chịu đựng thêm được nữa không.
Biết anh sẽ lo lắng cho mình, cô nhắn tin kêu anh đợi trước cửa phòng vệ sinh gặp nhau.
Cô đi vào trước rồi lúc sau anh đi theo tránh để mọi người nghi ngờ.
Anh vào đến nơi, cô ôm lấy anh, nhón chân lên hôn nhẹ vào môi anh biểu thị thay cho lời nói : " Em không sao cả ! "
Anh cũng đáp lại cô, hai người họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Sau đó anh và cô phân chia nhau đi ra ngoài như chưa xảy ra chuyện gì.
Bạch Tiêu đi về trước còn Tô Mỹ Lệ lái xe đưa mẹ cô về biệt thự Tô gia.
Tối hôm ấy, cả Tô gia chả ai ăn ngon ngủ ngon được cả.
Mẹ cô sau khi về nhà thì tự nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống gì khiến cô vô cùng lo lắng.
-" Mẹ, dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, nếu mẹ không ăn thì làm sao còn sức nghĩ cách giải quyết ? Mẹ mở cửa đi, con gái mẹ mới học nấu món cà ri gà này siêu đỉnh luôn ! Mẹ mau nếm thử đi ! "
-" ....!"
Đáp lại sự mong chờ của cô, vẫn là sự im lặng và cánh cửa phòng vẫn khóa chặt.
-" Mẹ không sao, chỉ là không muốn ăn thôi ! Con đừng lo lắng quá.
"
Mãi một lúc sau mẹ cô mới chịu lên tiếng vì bà biết nếu bà không chịu nói gì thì chắc chắn cô sẽ đứng ở đấy cho đến khi bà mở cửa và thi nhịn ăn cùng bà.
Nhưng cô bây giờ không phải là một đứa trẻ mà bà nói mình không sao là cô tin.
Cô nghe được giọng của bà có chút khàn đi và hơi sụt sịt chắc bà khóc rất nhiều đây mà ! Cô hết cách, đành phải lấy chìa khóa dự phòng trong nhà kho ra mở cửa.
Vào bên trong, cô thấy mẹ cô đang ngồi trước cửa sổ, đôi mắt đã đỏ hoe và sưng lên vì khóc.
Cô bước đến chỗ mẹ, ôm bà thật chặt vào trong lòng.
-" Mẹ muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc đến khi nào mẹ cảm thấy thoải mái hoen thì thôi.
"
Mai An Nhiên trong vòng tay ấm áp của cô con gái khóc.
Khóc xong quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Tô Mỹ Lệ lau nước mắt cho mẹ rồi bưng khay đồ ăn cô nấu bằng cả tấm lòng cho bà.
-" Mẹ mau ăn đi, con gái mẹ nấu đó ! " _ cô cố gắng nở nụ cười.
-" Ừm ! Ngon thật đó, con gái mẹ giỏi quá ! " _ Mai An Nhiên cười.
Ăn xong, Tô Mỹ Lệ bưng chén bát xuống dưới nhà rửa.
Lúc lên, cô còn pha cho