Đại Mật: Cậu xem bệnh ở đâu?Tiểu Khê: 【 Gửi định vị 】 Ở đây nha.
Chính là nơi này.
Tên nó là Hán Y Đường, bên trong đều là bác sĩ trung y, còn vị bác sĩ xem bệnh cho tớ họ Trần.Đại Mật: Ai, không phải chị của tớ đang quay phim cùng với cậu sao? Cậu gọi chị ấy cũng đi thử xem, nhìn xem rốt cuộc họ Trần này có thực sự lợi hại như vậy hay không?Băng Băng: Muốn làm vậy cũng phải chờ chị của cậu có bệnh mới được, không bệnh có thể thử ra chuyện gì chứ?Đại Mật: Ôi xời, lo gì? Mấy người bọn họ đến đó quay phim, mỗi ngày giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi đều không theo quy luật gì cả, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút vấn đề.
Cứ kêu chị ấy đi khám, kiểu gì cũng có bệnh.Băng Băng: Nói đến chuyện này tớ mới nhớ, Tiểu Khê à, hình như bộ phim của cậu sắp hoàn thành rồi?Tiểu Khê: Ừm, hẳn là tháng sau quay xong rồi.Băng Băng: Oa oa, lại có phim để xem rồi.Tiểu Khê: Không dám đâu, sau khi hoàn thành còn khâu chế tác cắt nối biên tập cơ mà, nhanh nhất cũng phải chờ thêm nửa năm nữa mới được đưa ra trình chiếu.Tiểu Khê: Nếu cậu muốn xem phim, có thể xem bộ Thanh Vân Quyết của Tiểu Mật tỷ.Đại Mật: Phim truyền hình của chị tớ sắp được chiếu rồi sao?Tiểu Khê: Tiểu Mật tỷ nói, cuối tuần này, chị ấy cần phải đi phối hợp làm công tác tuyên truyền với đoàn phim.
Chị ấy quay bộ phim huyền huyễn này hồi năm ngoái, khẳng định là sắp được chiếu rồi...."Số 79, Lạc Tiểu Khê, thuốc của cô sắc xong rồi."Lạc Tiểu Khê vừa ngồi nói chuyện phiếm một lát, đã nghe thấy y tá trong phòng sắc thuốc gọi đến tên mình.
Nói xong, cô y tá kia lập tức đặt chén thuốc lên bàn.Lạc Tiểu Khê còn chưa bưng nó lên, đã ngửi thấy mùi hương đậm đặc của thuốc Đông y, làm người ta phải nhíu mày.Người ta thường nói cái gì mà không được phép nhiễm bệnh, đúng là một chút cũng không sai.
Chỉ riêng cái mùi thuốc này thôi, cũng khiến người ta khó có thể nuốt xuống rồi."Chỗ này có cái quạt điện nhỏ, cô cầm nó lên thổi thổi một chút, chờ nguội hãy uống nhé." Y tá nhắc nhở."Ừm, cám ơn cô." Lạc Tiểu Khê nói.Một lát sau, chén thuốc dần dần nguội đi.Lạc Tiểu Khê thử nhấp một ngụm nhỏ, ừm? Hơi khó ngửi, nhưng lúc uống lại không quá đắng.Dù vậy, Lạc Tiểu Khê vẫn lựa chọn bịt chặt mũi, nhắm mắt lại, làm một ngụm, uống cạn sạch cả chén thuốc Đông y.Sau khi cô uống xong, chỉ cảm thấy cái bụng cực kỳ ấm áp, rất là thoải mái.Ngược lại chẳng còn cảm giác nào khác nữa....Ở phòng mạch số năm.Từ sáng sớm đến giờ, Trần Khánh chỉ xem được bệnh cho hai người, hiệu suất này tương đối thấp.Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo người ta ít vào phòng mạch của hắn chứ?"Yêu, Trần Khánh ơi? Sao ngày đầu