Một năm đầu, nhà hàng của bà đã lỗ hơn một vạn, mà phần lớn trong số này chính là tiền thuê nhà.Nhưng Hán Y Đường bên kia kinh doanh không tồi, cho nên ba ba của Trần Khánh không hề để ý tới chút lỗ lã ấy.Chỉ cần lão bà nhà mình vui vẻ, bảo ông bỏ ra chút tiền ấy cũng chẳng sao.Nhưng tới năm thứ hai, Đường Du Du bắt đầu dạy Trần Khánh nấu cơm, còn Trần Khánh lại kết hợp các vị thuốc Đông y mà hắn am hiểu cùng với nguyên liệu nấu ăn, và kết quả cũng không tệ, hắn đã thành công sáng tạo ra một vài loại dược thiện độc đáo.Mà thiên phú của ma ma hắn thật tốt, bà lập tức học được mấy món này, và cũng bắt được bán ra trong chính nhà hàng của mình.Ai ngờ nổi về sau này, mấy món dược thiện nọ lại trở thành món ăn đầu bảng trong tiệm của ma ma hắn.Tiếp đó, thông qua khách hàng tự mách cho nhau, chuyện làm ăn của nhà hàng do ma ma hắn mở, lại bắt đầu trở nên nóng bỏng.Tới hiện tại, nếu không có hẹn trước, mà muốn đến nhà hàng của bọn họ ăn cơm, chỉ sợ chẳng tìm được ghế mà ngồi."Con trai à, canh gà mà con thích đã xong rồi đó, đang còn nóng, con mau uống đi.
Thế nào, ngày đầu tiên đi làm, có cảm giác thế nào?" Đường Du Du cười hì hì bưng canh gà đến trước mặt Trần Khánh.
Sau đó, bà ấy bày ra vẻ mặt y chang bảo bảo hiếu kỳ ngồi đối diện hắn, mở miệng dò hỏi.Đường Du Du làm bà chủ rồi, nên chừng hai năm nay, bà đã không còn xuống bếp nữa, nhưng từ trước đến nay, chỉ cần con trai và lão công nhà mình muốn ăn thứ gì đó, bà luôn luôn tự mình xuống bếp, làm cho bọn họ."Cũng tàm tạm ạ.
Con khám cho hai người bệnh, đều không phải vấn đề gì quá phức tạp." Trần Khánh lấy hai cái bát ở trên bàn, múc ra hai chén canh gà: "Mẹ, phần của mẹ này."Đường Du Du lắc lắc đầu: "Mẹ không uống, đây là mẹ chuyên môn hầm cho con đó.
Một ngày khám cho hai người bệnh, hẳn là không quá mức mệt mỏi ha."Trần Khánh uống một ngụm canh gà: "Đương nhiên là không mệt mỏi.
Hai người ấy đến lúc sáng, còn cả buổi chiều, con đều ngồi chơi không."Đường Du Du nói: "Không mệt mỏi là tốt rồi.
Mẹ chỉ sợ con lại giống ba ba con, cứ bắt đầu làm việc một cái là liều mạng, hùng hục cả ngày còn chẳng nhớ đến chuyện ăn uống nữa.
Rõ ràng bản thân ông ấy là bác sĩ, thế mà thân thể còn không tốt bằng người bệnh."Trần Khánh dở khóc dở cười: "Con lại muốn được như vậy, nhưng người ta thấy con trẻ quá, bọn họ tình nguyện lấy số ngồi chờ cũng không chịu qua chỗ con xem bệnh."Đường Du Du thấy