Đừng tưởng rằng chuyện này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, điện ảnh và phim truyền hình, khi một người bị bệnh, khí sắc và thanh sắc (biểu hiện trên gương mặt, âm điệu trong giọng nói) của người đó đều có phản ánh ra, chúng hoàn toàn khác với người bình thường.Chẳng qua vị trung y có thể phân biệt được những điều này, ai ai cũng là cao thủ.Để đạt đến loại trình độ này, không mất vài chục năm là không làm được.Chỉ cần Trần Khánh có thể rèn luyện thiết chẩn và vấn chẩn đến cực hạn, bản thân hắn cũng là một bác sĩ trung y không tệ rồi.Rất nhanh, Trần Khánh đã ngồi cùng khám bệnh với Triệu Ninh Quân cả buổi chiều, cuối cùng cũng nghênh đón thời gian tan tầm.Tuy hắn còn chưa muốn kết thúc, nhưng thật rõ ràng là Triệu Ninh Quân ngồi khám bệnh cả một ngày đã rất mệt mỏi.Ông ấy hơn bảy mươi tuổi rồi, cách mỗi một ngày đều phải tọa chẩn một lần, tiêu hao rất nhiều tâm thần.Nhưng Triệu Ninh Quân cũng quen rồi, dù không ngồi khám bệnh, mỗi ngày ông ấy vẫn nghĩ đến bệnh nhân, lúc rảnh rỗi lại chạy đến Hán Y Đường đi dạo một vòng."Tiểu Khánh, thương lượng với cháu một chuyện này." Đợi cho đến khi các bệnh nhân lần lượt tản đi hết, Trần Khánh cũng chuẩn bị chào tạm biệt Triệu Ninh Quân, lập tức ra về, bỗng nhiên Triệu Ninh Quân gọi hắn lại."Ông nói đi." Trần Khánh nói."Ngày mùng một tháng sau, Quách Bạch Gia ở Dự Châu muốn đến phủ Giang Hạ tọa đàm diễn thuyết, cháu có muốn đi cùng ta không?" Triệu Ninh Quân cười nói.Hả?Còn có loại chuyện tốt này ư?Trần Khánh choáng váng.Hắn không nghĩ tới, ngoài điền vào mẫu đơn đăng ký hoặc nhờ vả đại lão trên diễn đàn giúp đỡ, tới cuối cùng hắn lại có thể dễ dàng lấy được vị trí trong danh sách từ chỗ Triệu Ninh Quân.Đúng là vô tâm cắm liễu liễu lên xanh."Làm sao, cháu không muốn đi à?" Triệu Ninh Quân thấy Trần Khánh sững sờ hồi lâu vẫn không nói lời nào, lập tức mở miệng trêu ghẹo."Đi đi đi, đương nhiên là cháu phải đi rồi, nhưng làm sao ông lại có vị trí trong danh sách?" Trần Khánh hỏi.Triệu Ninh Quân cười nói: " Cháu không cần để ý đến mấy chuyện này, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó đi cùng ta là được rồi.
Ta thì không sao cả, tuổi tác cũng một đống lớn rồi, loại tọa đàm diễn thuyết này có nghe hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều, nhưng cháu thì khác, người trẻ tuổi nên tiếp xúc với đủ loại kinh nghiệm của người đi trước.
Nó sẽ trợ giúp rất lớn cho cháu.”Trần Khánh rất vui vẻ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao ông ấy lại chọn hắn?Hắn vội vàng tò mò hỏi: "Triệu gia gia, vì sao ông lại chọn cháu? Các bác sĩ khác của Hán Y Đường đều có kinh nghiệm phong phú hơn cháu nhiều, khẳng định là bọn họ thích hợp để tham gia tọa