Trần Khánh vừa nhìn thấy gã, lập tức cười nói: "Mấy ngày nay anh ăn uống thế nào?"Vương Vũ ngồi xuống, sau đó bắt đầu há miệng kể khổ: "Thì dựa theo lời bác sĩ nói đó, tôi dừng toàn bộ những món ăn mà mình yêu thích lại.
Trong ba ngày này, tôi thật sự ăn đặc biệt thanh đạm, thậm chí còn chẳng dám uống một ngụm nước ngọt nào.""Bác sĩ Trần, anh không biết đâu.
Mấy ngày nay, tôi thực sự là khó mà nhịn nổi nữa.
Những món ăn chẳng có chút dầu mỡ hay thịt thà nào, có đôi khi quá đói bụng, tôi chỉ dám ăn một chút hạt ngô.
Thật đó.
Tôi có cảm giác nếu còn tiếp tục ăn như vậy nữa, phỏng chừng tôi sẽ không chịu nổi nữa đâu."Nói là ba ngày nhưng trên thực tế chỉ mới hai ngày rưỡi thôi nhưng Vương Vũ đã khó mà chịu đựng nổi rồi.Nếu hỏi gã khoảng thời gian nào làm gã ấn tượng sâu sắc nhất, cũng khó mà nhịn nổi nhất, chắc chắn gã sẽ nói là ngày hôm qua.Bởi vì, gần như ba bữa cơm đều do tự tay gã nấu, vốn dĩ tay nghề nấu ăn của Vương Vũ đã chẳng ra sao, hiện giờ còn không được bỏ ớt, loại tình trạng này khiến cho cái bao tử của người vốn thích ăn cay như gã muốn sôi lên sùng sục, chỉ hận không thể lập tức gọi một suất lẩu nướng về ăn.Cũng may tới cuối cùng, gã vẫn có thể nhịn được!Dù bình thường gã coi ăn như mạng, nhưng thực sự tới thời điểm sắp chết, mấy chuyện ăn uống này lại trở nên không còn quá quan trọng tới vậy.Nhưng loại suy nghĩ này chỉ có thể đảm bảo nhất thời, nếu mỗi ngày đều phải ăn mấy loại ngũ cốc hoa màu thủy chử kia, đúng là Vương Vũ cũng không dám khẳng định rút cuộc gã muốn ăn hay là muốn mạng.(Thủy chử: một món ăn được kết hợp giữa các nguyên liệu như: rau xanh, bánh gạo, bún miến, vài chế phẩm được làm từ đậu nành...!bỏ hết vào một cái nồi cỡ lớn, ở giữa dùng mấy miếng sắt mỏng ngăn lại, dạng như phiên bản đơn giản hóa của một nồi lẩu rau)"Mấy ngày vừa rồi anh ăn cái gì vậy?" Trần Khánh hỏi.Vương Vũ cười khổ nói: "Buổi sáng sẽ ăn một chén mì suông, giữa trưa ăn ba bắp ngô, bốn củ khoai lang, buổi tối xào một đ ĩa cải trắng.
Thật sự là quá khó ăn.
Tôi chỉ miễn cưỡng bới được hai chén cơm, đến nửa đêm đã đói không chịu được, lại phải ăn ngô nữa.”Trần Khánh dở khóc dở cười.Khẩu phần ăn như vậy, đừng nói là người mập mạp như Vương Vũ, dù là hắn cũng không chịu nổi.Trần Khánh bảo đối phương ăn thanh đạm một chút, nhưng đâu có bảo gã phải thanh đạm triệt để đến mức này?Vẫn có thể ăn mấy món đơn giản nhà làm mà?"Ba mẹ anh không nhóm lửa nấu cơm cho anh sao?" Trần Khánh hỏi."Ba mẹ của tôi không ở phủ Giang Hạ bên này.
Do tôi học trường đại học gần đây, sau khi tốt nghiệp cũng thuê luôn một gian