**Ai muốn Trác nam chủ đập cong Hạo Nhiên kiếm thì like cho ta a. Bỏ phiếu đê. ( J4F)
Nhìn thấy tình trạng này của Ôn Văn, đám người Minh Nhật tông liền vội vàng hô lên mà chạy đến đỡ hắn. Nhất là Hồng Đỉnh, vừa đỡ lấy Ôn Văn lại vừa hỏi:"Thần tử, ngài có sao không?"
Lắc đầu, trên mặt Ôn Văn đều là một vẻ lạnh căm. Phủi tay khỏi người của Hồng Đỉnh cùng một tên đệ tử khác, từng bước một đi đến bên bờ sông. Chỉ thấy ở phía đối diện của Huyết Minh, trên vách đá cũng có một cây sắt y như đúc. Không có nửa phần do dự, Ôn Văn liền đưa tay đem cây sắt đó rút ra.
"Ầm...Ong ong..."
Theo tiếng cơ quan vang lên, chỉ thấy nước sông cư nhiên lại từ từ rút xuống. Mà ở trên mặt nước, một nền gạch cũng bắt đầu hình thành. Đem mặt nước che phủ lại. Nối liền hai bên bờ sông lại với nhau, trở thành một con đường đi.
Lúc này, những người khác ở đây rốt cuộc cũng đã hiểu được cảm giác ban nãy của Ôn Văn rồi. Gương mặt của tất cả đều trở nên méo mó vặn vẹo, giống như nuốt phải ruồi bọ.
Cái tên ma tộc này, rõ ràng là đang chơi khăm bọn họ. Hắn biết rõ là có đường đi qua nhưng lại khăng khăng chọn lựa cách phi qua, khiến cho bọn họ lạc mất phán đoán. Ngu ngốc nhảy qua theo hắn.
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, Huyết Minh liền tràn đầy giễu cợt cười cười. Vô lại rũ bỏ hết trách nhiệm của mình, còn không quên mắng bọn họ một chút.
"Đừng nhìn ta như vậy a. Ta thích trực tiếp nhảy qua như vậy đấy thì đã làm sao? Ai kêu các ngươi ngu ngốc, tin người như vậy làm chi? Không phục liền tới chiến a."
Ở trong lòng mặc niệm quân tử không chấp nhất kẻ tiểu nhân. Ba người Ôn Văn liền trầm mặt đi sang bờ sông, lộ ra vài phần rộng lượng đối với việc cố tình gây sự của Huyết Minh. Đương nhiên, đó là chưa kể đến nắm tay đang siết chặt cùng với gây xanh đang nảy lên trên trán bọn họ.
Lấy sự trầm mặt của bọn họ làm thực trạng, đám người lại một đường đi về trước. Không biết có phải là ảo giác của Huyết Minh hay không, nam chính đại nhân dường như là có điểm gì đó quái quái. Đôi lúc lại hơi bối rối cùng do dự liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi mấy điều râu ria.
"Ngươi...ngươi tên là gì?"
"Ngươi...bao lớn tuổi?"
"Gia đình ngươi còn có ai?"
"........."
Đối với mấy câu hỏi không đâu vào đâu của Trác Thiên Hạo, Huyết Minh lại lần nữa đưa tay giật đi Hạo Nhiên kiếm của hắn. Ở trên đầu của hắn gõ mạnh một cái, khiến cho hắn ngao ngao kêu to, ôm lấy đầu.
"Mới trả kiếm lại cho ngươi, ngươi liền một tấc tiến lên một thước rồi. Ta cũng không có sở thích gì lạ đâu a. Giới tính của ta còn thẳng hơn cả Hạo Nhiên kiếm này nữa đó!"
Mặc dù nói như vậy nhưng Huyết Minh cũng không đem việc này để tâm cho lắm. Dù sao, tự cổ chí kim, nam chính cùng nhân vật phản diện chính là kẻ thù không đội trời chung a. Hắn cũng không tin, giữa bọn họ có loại "điện lưu" gì đáng nói.
Buông ra bàn tay đang ôm đầu của mình, Ôn Văn liền cúi đầu không nói. Gương mặt của hắn cũng rơi vào trong bóng tối, không để cho người ta nhìn thấy được biểu cảm lúc này.
Theo
con đường mòn đi sâu vào trong, cũng không biết là trải qua thời gian bao lâu. Ngay khi đám người Ôn Văn cảm thấy chân run, đầu choáng mắt hoa thì khung cảnh trước mặt bọn họ rốt cục cũng một lần nữa biến đổi. Trở về hành lang tối tăm như lúc trước.
Thế nhưng, khác biệt ở đây là, hành lang này chính là đen thui một mảnh. Giơ tay không thấy năm ngón. Nhưng kỳ dị thay, mỗi khi bọn họ đi đến chỗ nào, nơi đó lại được đốt lên một ngọn đèn, sáng rực một vùng.
Những ngọn đèn treo dọc theo vách tường này được gọi là Cửu Dương Đăng. Một trong những linh khí cấp thấp vô cùng tà ác đã bị thất truyền của Ma tộc. Theo trong sách có viết, tim đèn của Cửu Dương Đăng được luyện chế từ cốt tủy nung chảy cùng với oán khí của nhân tộc.
Đặc biệt là nhiên liệu của nó, chính là hút dương khí của nhân tộc làm vật dẫn.
Chỉ cần nhân tộc xuất hiện, đèn sẽ tự cháy. Trong thời gian dài bị Cửu Dương Đăng hút đi dương khí, nhân tộc đó sẽ triệt để bỏ mệnh. Đương nhiên, loại đèn này đối với Huyết Minh mà nói là không có một chút ảnh hưởng nào. Đây cũng là lý do vì sao hắn chừa cho bọn họ một mệnh, đem theo bên cạnh mình.
"Khụ khụ, Thần tử, ta cảm giác, đầu có điểm mơ hồ." Ho khan một tiếng, tên đệ tử theo sau cùng liền nhỏ giọng nói ra.
Nhíu mày, Ôn Văn cũng cảm giác hơi khó chịu mà gật đầu tán đồng. Lại nhìn Huyết Minh vẫn như cũ tinh lực tràn trề đi ở phía trước. Hắn liền không khỏi cắn răng, thầm hận trong lòng.
Cũng không biết là qua bao lâu, tốc độ của bọn họ cũng liền ngày càng chậm lại. Làm cho Huyết Minh không khỏi quay đầu lại nhìn bọn họ, tràn đầy chế giễu, châm chọc một tiếng:"Các ngươi chưa ăn cơm sao? Đi chậm như vậy, lát nữa làm sao chạy nổi đây?"
Người đầu tiên tức giận chính là tên đệ tử theo sau cùng kia. Bởi vì nguyên nhân mệt mỏi, gã đã sớm nghẹn một bụng hỏa khí. Vừa đúng lúc trực tiếp bộc phát ra.
"Ngươi muội ( Theo tiếng việt dễ hiểu là cl), lão tử đã sớm nhịn ngươi từ lâu. Sĩ khả sát, bất khả nhục, ngươi có giỏi liền một kiếm giết chết lão tử đi!"
Ở một bên, Ôn Văn đang chú tâm ngẫm nghĩ thâm ý bên trong lời nói của Huyết Minh. Khi nghe thấy tiếng quát như muốn tìm đường chết của gã. Trực giác mách bảo cho Ôn Văn, sắp tới sẽ không có chuyện tốt.
**Sắp đi tới trung tâm Ma thần chi mộ rồi nha!!!
**Thư nhờ góp ý của Trác đại nam chủ: Ta có nên đem Hạo Nhiên kiếm đập cong không a? Online chờ, rất gấp.