Không dám chậm trễ, Ân Như Tuyết vội vàng nằm sấp xuống giường. Lúc này, nước mắt của Huyết Minh trong tích tắc liền thu ngược trở về. Không còn tiếp tục chảy xuôi nữa.
[............] Kỹ năng thu phóng nước mắt này không phải là của nữ chính trong mấy bộ ngôn tình tiểu bạch thỏ hay sao a? Ký chủ trang bị kỹ năng này cho mình để làm gì?
Không biết hệ thống đang phun tào, mà cho dù có biết đi nữa, Huyết Minh cũng sẽ không quan tâm. Cho nên, lúc này, hắn đã bò đến bên cạnh Ân Như Tuyết, chuẩn bị thay nàng "xoa bóp".
"Sư tôn, thật ra người không cần ngượng ngùng đâu a. Dù sao đồ nhi cũng không nhìn thấy gì cả. Đồ nhi chỉ là muốn hiếu kính người như hiếu kính mẫu thân mà thôi."
Huyết Minh không khóc, khiến Ân Như Tuyết có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Nhưng là, nghe xong lời hắn nói, nàng liền có chút dở khóc dở cười. Hắn đây là đang đem tình cảm mà hắn dành cho mẫu thân đặt lên người nàng hay sao a?
"Sư tôn, nếu không, người đem trung y cũng cởi luôn đi. Cách một lớp y phục xoa bóp, vẫn phải dùng sức rất nhiều." Ngồi thẳng dậy, Huyết Minh liền mang theo vẻ trông mong nhìn Ân Như Tuyết.
Vốn dĩ nàng muốn cự tuyệt, nhưng rốt cuộc, cơ thể vẫn vô cùng thành thật đem trung y vén xuống. Đem nửa người trên trắng nõn hoàn toàn lộ ra dưới ánh nến lập lòe trong phòng. Cũng may nàng là nằm sấp, cho nên, cũng chỉ có lưng và vai là hiện hữu trong không khí.
"Sư tôn, vậy thì đồ nhi bắt đầu nha. Nếu thoải mái thì người nhớ nói cho đồ nhi biết đó." Nói xong, Huyết Minh đã quỳ xuống. Hai tay cũng đặt lên trên vai của Ân Như Tuyết, bắt đầu dùng sức ấn.
Ân Như Tuyết nhắm chặt mắt lại, im lặng cảm thụ cảm giác mà Huyết Minh mang đến. Lúc đầu, ngoại trừ có chút nổi da gà cùng kỳ dị, nhưng dần dần về sau, cả người Ân Như Tuyết đều đã thả lỏng, thoải mái vô cùng.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy có chút cổ quái. Tại sao lực tay của tiểu đồ nhi lại vừa vặn như vậy a? Giống như hắn đã từng làm qua rất nhiều lần vậy. Chẳng lẽ trước kia, hắn cũng thường xuyên "hiếu kính" mẫu thân của hắn như vậy?
Mặc dù việc này rất quái dị, nhưng Ân Như Tuyết cũng không miên man suy tư. Nếu mẫu thân hắn đã có thể, vậy thì người làm sư phụ như nàng tại sao lại không thể a? Dù sao cũng chỉ là tiểu bối hiếu kính trưởng bối mà thôi.
"Sư tôn, thoải mái sao?" Cảm nhận được sự biến chuyển của Ân Như Tuyết. Huyết Minh liền nhu hòa hỏi. Mà nàng, cũng lập tức gật đầu, hơi thở trở nên nhẹ nhàng lâm li.
Ở trong lòng phì cười, Huyết Minh chỉ cảm thấy, không thoải mái mới là có quỷ a. 18 kiếp xuyên không, hắn đã sớm đối với huyệt vị trên cơ thể con người nắm rõ như lòng bàn
tay. Huyệt vị nào có thể giết người, huyệt vị nào ấn vào thoải mái, hắn đều biết rõ. Cho nên, Huyết Minh bỗng dưng lại chuyển giọng.
"Sư tôn, nếu không để đồ nhi xoa lưng cho người đi a. Đảm bảo người sẽ càng thêm thoải mái."
Con người là một loại sinh vật truy cầu sự hưởng thụ. Cho nên, vốn đã được Huyết Minh xoa bóp đến thả lỏng cả người, khi nghe hắn nói còn có thể thoải mái hơn. Ân Như Tuyết làm sao lại có thể phản đối được:"Tốt, nhưng đừng cố sức quá, sẽ mệt."
Bàn tay Huyết Minh bắt đầu dọc theo cột sống của Ân Như Tuyết chuyển động xuống thắt lưng. Ba ngón tay lại ở trên ba huyệt vị khác nhau, bắt đầu ấn xuống. Đầu cũng hơi cúi, phả từng đợt hơi thở xuống lưng trần của nàng:"Sư tôn, nơi này có thoải mái hay không..."
"Ưm...Thoải mái..."
"Minh nhi, trời cũng khuya rồi, ngươi trước đi ngủ đi." Bỗng dưng, Ân Như Tuyết lại hơi nhổm người giống như muốn ngồi dậy, mắt đẹp cũng lập tức mở lớn.
Lúc này, cơ thể của nàng đột nhiên lại bắt đầu nóng lên. Nhất là khi ngón tay của hắn, từng cái từng cái ấn xuống, thì trong người nàng sẽ thuận theo xuất hiện từng đợt lửa nóng. Trong đầu cũng hiện ra một loạt hình ảnh cấm kỵ đáng xấu hổ.
Giống như không nhận ra sự gấp rút trong giọng nói của Ân Như Tuyết. Huyết Minh liền giống như có chút ngạc nhiên nói:"Nơi này cũng thoải mái sao? Trước kia ấn huyệt cho mẫu thân, đồ nhi cũng chưa từng chạm qua nơi này..."
Đương nhiên là chưa từng xoa rồi. Nếu mà hắn đã thật xoa cho mẫu thân hắn. Thì nàng dám chắc, cả đời này mẫu thân hắn cũng không dám để cho hắn xoa lại lần hai. Bởi vì bây giờ đây...
Nàng cư nhiên lại...ẩm ướt. Hơi thở của nàng, đã bắt đầu trở nên kiều mị lên. Cả người cũng bắt đầu nhũn ra, phủ lên một tầng phấn hồng. Biết rõ nếu hiện tại không đi thì sẽ không còn kịp nữa. Nàng liền lập tức ngồi vụt dậy, vớ lấy trung y của mình, hai ba bước liền phóng khỏi trúc xá.
"Minh nhi...Sư...sư tôn ra ngoài một lúc, ngủ trước đi."
Nhìn thấy bóng lưng của Ân Như Tuyết biến mất như gió. Huyết Minh liền lập tức ngã thẳng xuống giường, cuốn lấy lớp lông hỏa hồ, cố gắng ức chế lại tiếng cười của mình. Quả nhiên, trêu chọc loại người nghiêm túc này chính là vui vẻ nhất.