(5)
"Huyết Minh, chàng thật tốt." Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành ba chữ này. Y Trân liền nhào tới, sà vào lòng của Huyết Minh. Hai tay ôm chặt lấy vai hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.
Nàng biết, nàng và đứa bé có lẽ sẽ trở thành gánh nặng cho hắn. Nhưng mà, một người lãnh tình như hắn, thế nhưng lại chịu thuận theo nàng. Hắn là vì nàng, cho nên mới chấp nhận để đứa trẻ này ra đời.
"Huyết Minh, ta cho phép chàng đi tìm nữ nhân khác. Sở Vân cũng được, Lãnh Kỳ cũng được, ta tuyệt đối không ngăn cản chàng..."
Vốn còn đang bị hệ thống làm phân tâm, nghe thấy Y Trân nói ra mấy lời này. Huyết Minh cũng có phần kinh ngạc. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn không ngu đến mức thật đáp ứng. Dù sao, nữ nhân sớm nắng chiều mưa, ai tin thì ai chịu:"Nói gì vậy, sao ta lại tìm nữ nhân khác được chứ? Có nàng liền đủ rồi."
Biểu hiện của Huyết Minh, lại càng khiến Y Trân cảm thấy áy náy. Nhất là khi nhớ tới, vừa mới hắn đã động tình lại vì thân thể nàng không tiện mà cắt đứt. Mà hiện tại, nàng vẫn có thể cảm giác được hạ thể đang căng cứng dưới lớp quần áo của hắn.
Nàng tin tưởng, với tính cách của Huyết Minh, thì từ lần ở thác nước trong U Ám Sâm Lâm cùng nàng ra. Cho đến hiện tại, hắn nhất định là chưa từng chạm vào nữ nhân nào khác. Hắn hiện tại đang ở tuổi tráng niên, nhịn lâu như vậy, nhất định là nhịn đến sắp hỏng rồi.
"Huyết Minh, ta có một cái tỳ nữ gọi là Thúy Hoàn, dung mạo bát diện linh lung. Nếu không, ta gọi nàng vào, để nàng hầu hạ chàng?"
Y Trân dám thề, từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng kiên định cùng chân thành như vậy. Không có nữ nhân nào có thể cam tâm chia sẻ nam nhân mình yêu với người khác. Nữ nhân, ai cũng muốn lấy được một phu quân tốt, có thể một đời một kiếp, một đôi người.
Trước kia, nàng cũng không ngoại lệ. Đó cũng là lý do vì sao nàng hay làm khó dễ, phòng bị Lãnh Kỳ. Bởi vì nàng ghen ghét, lo lắng nàng ấy cướp đi Huyết Minh.
Nhưng nàng không phải là không hiểu chuyện, nam nhân tam thê tứ thiếp, là việc rất bình thường. Nếu đã không cấm cản được, vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên đi. Ít nhất, nàng có thể biết được tình địch của mình là ai. Còn tốt hơn ngay cả đối phương là người phương nào cũng không biết đến.
Không sờ rõ Y Trân là thật lòng hay không, Huyết Minh cũng không thể gật bừa. Vả lại, hắn cũng chưa đói bụng ăn quàng đến mức ngay cả một tiểu nha hoàn thanh tú cũng không tha. Vì vậy, hắn liền lắc đầu:"Y Trân, nàng không cần như vậy đâu a. Ta tắm nước lạnh một chút là được rồi."
"Trời cũng đã khuya, ta phải sớm quay về thôi, nàng mau đi ngủ đi, đừng thức khuya, không tốt cho tiểu nữ nhi đâu."
"Hửm, làm sao chàng biết là nữ nhi kia chứ? Lỡ như là nhi tử thì sao? Chàng thích nữ nhi hơn à..." Nghe Huyết Minh trò chuyện tới việc của đứa nhỏ. Y Trân liền dịu dàng vuốt vuốt bụng, trừng mắt nhìn hắn. Nàng cảm thấy, phải là nam hài thì mới tốt, ít nhất có thể cho nàng một chút chỗ đứng trong lòng hắn.
Nhưng là, bị Y Trân hờn dỗi, Huyết Minh vẫn nghiêm mặt gật đầu. Không quên dỗ ngọt nàng một chút:"Đúng vậy, nam hài tử phá phách, không đáng yêu một chút nào. Vẫn là nữ nhi tốt hơn, xinh đẹp
lại thông tuệ như mẫu thân của nó."
[ Đinh, hảo cảm của Y Trân + 100. Điểm phản diện +100.]
"Chàng đúng là dẻo miệng mà." Nói một đằng nghĩ một nẻo, Y Trân vẫn là ức chế không được nụ cười hạnh phúc của mình. Mà sa vào trong ngọt ngào, nàng cũng không nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm không chút cảm tình của Huyết Minh.
"Khi nào rảnh, ta sẽ đến thăm mẫu tử các nàng."
- --------------------------
Chỉ trong thoáng chốc, Huyết Minh đã sống trong Vạn Kiếm tông gần một tuần lễ. Ân Như Tuyết vẫn chưa xuất quan. Quãng thời gian này, Huyết Minh đều đang phục dụng Bồi nguyên đan mà tông môn phát cho để tu luyện.
Một tuần, hắn đã luyện chế gần hết hai bình Bồi nguyên đan. Nhưng là, muốn đột phá được đến Kiếm tôn cảnh tầng 7, thì phải cần một khoảng cách rất xa. Bởi vì tiện cho việc đi lại, hắn cũng không có vào trong động phủ ở sau núi tu luyện. Mà là chọn hấp thụ linh khí trong trúc xá.
Sáng sớm, Huyết Minh đã xuống bếp làm xong điểm tâm. Bình thường mà nói, tu sĩ có tu vi cao sẽ rất ít khi ăn đồ ăn phàm tục, bởi vì có rất nhiều chất cặn bã. Bọn họ sẽ chỉ ăn linh thực, hoặc là Tích cốc đan các loại.
Khi nhìn thấy Huyết Minh xách một giỏ gỗ đựng đồ ăn đi đến. Thanh Giác và Kính Đình đang đứng tựa trên cột đá trước cửa cung liền vội vàng chạy tới. Đồng thanh hô:"Bái kiến Tiểu cung chủ."
"Hai người các ngươi sáng sớm liền đi ra thủ sơn, đúng là siêng năng quá a." Mỉm cười, Huyết Minh liền trêu chọc bọn họ. Khiến cả hai đều ngượng ngùng vò đầu, vội vàng phản bác.
"Việc nên làm thôi, ngài đừng khen ngợi chúng ta quá mức mà."
Huyết Minh không tiếp tục cùng bọn họ truy đuổi việc này. Mà là đưa giỏ thức ăn trong tay cho bọn họ, ôn hòa căn dặn:"Trong giỏ này có tổng cộng hai tầng đồ ăn. Tầng thứ nhất, các ngươi mang sang Hoa Ảnh cung cho Mạn sư tỷ đi, nói là quà cảm ơn cho cây nhân sâm mà nàng đưa hôm qua. Còn tầng thứ hai, hai người các ngươi cứ chia ra dùng đi."
"Đa tạ Tiểu cung chủ!" Hai mắt lấp lánh tiếp nhận giỏ gỗ. Hai người Kính Đình liền không hề từ chối mà vội vàng tạ ơn. Mặc dù chỉ đến Thính Trúc phong có một tuần, nhưng bọn họ cảm thấy, đây có lẽ chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cả hai.
Bởi vì hôm nào cũng vậy, Huyết Minh sẽ luôn luôn làm một phần điểm tâm đưa sang Hoa Ảnh cung, phần còn lại thì cho bọn họ. Phải biết, tài nấu nướng của hắn, quả thật so với ăn tiên thực còn phải ngon hơn a! Mỗi lần ăn xong, bọn họ chỉ hận không thể đem đầu lưỡi của mình đều nuốt. Ngon đến muốn khóc.
**Mấy chương kế không chơi với mỹ nữ nữa, đổi thành đi săn với mỹ nam nha. Không nói chuyện yêu đương nữa. Bắt đầu một khoảng chạy trốn + chém giết. (○゚ε゚○)