Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Ta đi nhầm kênh rồi?


trước sau

"Ta cũng không nhớ bản thân là xuống núi thế nào. Chỉ nhớ chính mình là té ngã bên vệ đường, được cữu cữu Nam Cung Liêm tìm tới, mang về Sơ Nam thánh địa. Trở thành thiếu chủ nơi đây. Bắt đầu học chữ, tu luyện. Đồng thời cải danh thành Nam Cung Trường Hận."

"Năm năm sau, đại thẩm của ta rốt cuộc cũng có hài tử, hơn nữa còn là một nam hài. Tên là Trường Minh, nhũ danh là Tiểu Minh."

Nghe tới đây, Huyết Minh liền kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn. Chỉ là, hắn giống như cũng không có để tâm mà nói tiếp.

"Năm 17 tuổi, ta đứng đầu Phong Vân bảng, chuẩn bị liên hôn cùng Thánh nữ Vạn Cổ Thần tông. Chỉ là, ngay trong Đại hội tranh tài của thanh niên tài tuấn, ta lại bị vị hôn thê từ hôn. Bởi vì đối phương thích nam nhân khác..."

"...Chính là Lăng Phàm."

"Ta khiêu chiến hắn, muốn lấy lại danh dự nam nhân. Nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đánh bại."

"Ta thất hồn lạc phách trở về thánh địa. Đồng thời lại vô tình biết được, thì ra từ bảy năm về trước, cữu cữu ta đã bắt đầu nhầm vào Lăng Phàm, thậm chí còn có một lần suýt muốn mạng của hắn."

"Một loại linh cảm nảy sinh trong ta. Rất nhanh, nó liền đã được chứng thực."

Nam Cung Trường Hận hạ thấp giọng, tựa như đang rơi vào hồi ức:"Hai năm sau, Lăng Phàm rốt cuộc dẫn theo quỷ binh quỷ tướng đánh vào Sơ Nam thánh địa. Nó bị công phá một cách dễ dàng..."

"Cữu cữu, thẩm thẩm của ta chết trong đại điện, Tiểu Minh cũng không ngoại lệ. Chỉ có ta, một kẻ bị cắt đứt gân mạch, may mắn giữ lại một hơi, rơi vào trong trường hà tránh thoát một kiếp."

"Đầu óc ta mơ hồ, cứ trôi dạt mãi từ Tây Mạc sang tới Đông Hoang. Được Độc thánh vớt lên, mang đi trị liệu, nhưng cuối cùng cũng bị lão đem làm thành dược nô."

"Trên người ta đã từng cấy ghép hơn năm ngàn loại cổ trùng cùng độc vật. Trong đó, có ba đầu vẫn còn đang sống đến hiện tại. Mà cũng nhờ đó, ta mới có thể luyện được thân thể vạn độc bất xâm này."

"Ta tổng cộng bị nhốt thử độc hơn một ngàn năm. Chịu rất nhiều tra tấn, nhưng cũng không đáng nhắc tới."

Nghe tới đây, Huyết Minh liền chợt nghĩ tới những vết sẹo cùng con rết đen phía sau lưng hắn ta mà hắn nhìn thấy hôm đó.

"Đợi khi ta phản sát Độc thánh, trốn khỏi độc cốc của lão rồi, mới phát hiện được, thì ra ngàn năm này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lăng Phàm thành Thần, nhưng cũng đã chết từ hai trăm năm trước."

"Lúc này, một bầu nhiệt huyết muốn đi trả thù của ta đều đã chảy xuôi không còn. Nhưng không ngờ tới, trên đường bôn ba không có mục đích, ta lại lần nữa gặp được hắn! Mặc dù cơ thể không giống, linh hồn cũng xa lạ. Nhưng ta có thể khẳng định, kẻ trước mặt mình chính là Lăng Phàm của ngàn năm về trước."

"Đáng buồn cười là, hắn không nhớ ta. Ha, ta ôm lấy mối thù diệt tộc mấy ngàn năm, nhưng kết quả, kẻ thù ngay cả ta là ai cũng không nhớ..."

"Ta bắt đầu ám sát Lăng Phàm, tìm đủ mọi cách chỉ vì giết chết hắn. Nhưng là, hắn lại trưởng thành quá nhanh, đạt tới độ cao mà ta không thể chạm tới."

"Ta tựa như con chuột trong xó xỉnh, thất bại, tàn tạ, đáng thương, chỉ có thể trốn vào trong góc hẻo lánh. Cho đến tận khi Lăng Phàm chủ động tìm tới ta..."

"Hắn muốn chế tạo một thanh Thần khí. Mà thanh Thần khí này, cần phải có đại lượng thù hận làm chất môi giới. Cho nên, hắn rốt cuộc cũng nhớ tới ta."

"Hắn đào xuống một con mắt của ta để dung luyện. Chỉ là, rất đáng tiếc, hắn thất bại."

"Ta bị hắn phế bỏ tu vi, tiện tay vứt bỏ chung với đám phế phẩm vừa tạo ra kia. Lúc đó, có lẽ là tử vong uy hiếp, ta đã làm ra một hành động khiến bản thân vĩnh viễn cũng không hối hận. Đó chính là tự tay đào ra con mắt còn lại của mình, phối hợp với những vật liệu bị vứt bỏ kia, tự mình luyện chế Thần khí."

"Ấy vậy mà, có lẽ do thù hận sâu như biển, ta lại thật thành công. Rèn ra hung binh đệ nhất thiên hạ, Bát Khổ Trường
Hận, chứa đựng sát lục bổn nguyên."

"Ta mang theo thanh kiếm này, một đường truy tìm Lăng Phàm để trả thù."

"Sau Trảm Thần lượng kiếp, ta thành công khiêu chiến hắn. Nhưng lại thất bại dưới tay hắn."

Nói tới đây, Nam Cung Trường Hận liền "nhìn" sang Huyết Minh, hỏi:"Có phải rất nghi hoặc tại sao Lăng Phàm lại không giết chết ta không?"

Bị đoán trúng tâm tư, Huyết Minh cũng không giấu giếm, gật đầu thừa nhận. Quả thật, đối với ẩn tình trong chuyện này, hắn vẫn là rất hứng thú. Với tính cách của Lăng Phàm, tha chết cho Nam Cung Trường Hận cũng đều là việc rất bất khả tư nghị rồi. Huống chi còn thay hắn ta gánh đỡ nghiệp lực.

"Kỳ thực uẩn khúc bên trong cũng không có rối rắm như ngươi nghĩ. Trái lại, còn là một lý do vô cùng đơn giản. Bởi vì Lăng Phàm..."

"...Chính là cha của ta."

Huyết Minh:!!!!!!!!!!!!

Cây cỏ đang ngậm trong miệng Huyết Minh cũng rơi xuống đất. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy bản thân có phải đã đi nhầm kênh rồi không. Đang yên đang lành ở phim tiên hiệp dài tập, sau bỗng dưng lại chuyển sang phim bi kịch cẩu huyết rồi?

Đây là thân cha con sao? E rằng kẻ thù truyền kiếp cũng không có làm tới mức này đi?

Thái độ của Huyết Minh lúc này cũng không nằm ngoài dự đoán của Nam Cung Trường Hận:"Có phải là rất bất ngờ hay không?"

"Lăng Phàm khi đó cũng bất ngờ y như ngươi vậy. Nếu khi đó ngọc bội của mẫu thân ta không rơi ra, thì hắn đã không chỉ phụ bạc nàng, giết thân ca ca nàng, mà còn giết cả nhi tử duy nhất của nàng luôn rồi."

"Ta đang nghĩ, nếu lúc đó Lăng Phàm không kịp dừng tay mà giết chết ta rồi. Hắn có phải hay không sẽ nổi điên, sẽ hối hận suốt cả đời này?"

Cả đời của Nam Cung Trường Hận, có thể nói đều là hủy trong tay Lăng Phàm. Hắn thù hận, hắn không cam tâm, bất chấp mọi thứ trả thù. Nhưng là, đợi đến khi nhìn thấy bộ dạng đau khổ, chật vật giống như phát điên của Lăng Phàm. Hắn lại phát hiện, thì ra, trả thù thành công cũng không có vui sướng như hắn đã tưởng.

Mà ở một bên, Huyết Minh hiển nhiên cũng cảm nhận được tình cảm rối rắm trong lòng hắn. Đồng thời, cũng hiểu ra được lý do vì sao hắn có thể chế tạo ra một thanh hung binh như Bát Khổ Trường Hận.

Sinh khổ, bởi vì không lựa chọn được nơi sinh ra, cho nên khổ.

Lão khổ, thời gian trôi qua, tận mắt chứng kiến vật đổi sao dời, vạn vật đều biến chuyển, chỉ còn bản thân cô tịch đứng tại chỗ, cho nên khổ.

Bệnh khổ, bởi vì từ nhỏ mang bệnh, lớn lên lại mất đi đôi mắt, cho nên khổ.

Tử khổ, cảm nhận sự đau đớn, tuyệt vọng lúc chết, cho nên khổ.

Ái biệt ly khổ, chứng kiến thân nhân, người mình yêu thương từng người một ra đi.

Cầu mong tình cảm của người cha, nhưng không nhận được, cho nên khổ.

Oán tắng hội khổ, giày vò, đau khổ khi kẻ thù không chết không thôi của mình lại chính là cha mình.

Ngũ ấm thạnh khổ, chịu đủ tra tấn, dằn vặt từ cả tâm lẫn thân.

Bản thân Huyết Minh sống qua hai mươi kiếp, hiển nhiên cũng đã từng nếm trải bát khổ trên thế gian này. Nhưng đó đều là từng kiếp riêng biệt, cảm nhận từng nỗi khổ khác nhau.

Nhưng tám nỗi khổ cùng tập trung vào một kiếp như Nam Cung Trường Hận, thì hắn quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Đơn giản là quá thảm, khó trách có thể dùng thù hận luyện ra đệ nhất hung binh.

**Huyết Minh said:"Ta sống hơn 20 kiếp rồi mà chưa từng nhìn thấy trường hợp nào nó thế này cả."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện