Mặc cho vai đều đã bị Huyết Minh cắn đến rách da, máu tươi chảy dài. Y Trân vẫn như cũ kiên trì mà ôm chặt lấy hắn, bàn tay cũng ở sau lưng của hắn nhẹ nhàng vỗ về giống như an ủi. Từ nhỏ đến lớn nàng căn bản là chưa từng chịu đau như vậy a, nhưng vì hắn, nàng nhịn!
Mà lúc này, sau khi đến gần Y Trân, Huyết Minh liền nhanh chóng lấy lại được một chút tỉnh táo mà lập tức nhả nàng ra, không tiếp tục cắn nữa. Mà lúc này, cơn đau lại lần nữa ập tới khiến hắn không thể không ngã xuống đất.
"A Minh!!!"
Nhìn đến một cái đồ án đỏ tươi kỳ dị như huyết ấn trên mặt của Huyết Minh, Y Trân liền vội vàng hô lên. Mặc dù không biết đó là thứ gì, nhưng nàng biết, Huyết Minh bị như vậy nhất định là do nó.
Đúng rồi! Nếu không nàng liền thử xem có cách gì có thể dẫn đi sự chú ý của hắn, để hắn phát tiết ra sự bạo nộ của mình hay không? Nghĩ nghĩ, Y Trân liền không khỏi đỏ mặt mà nhìn Huyết Minh đang vô cùng khốn khổ kia. Cuối cùng, trong mắt của nàng liền hiện ra một tia kiên định mà cúi người. Ôm lấy mặt của Huyết Minh liền hôn lên.
"Ưm?"
Lúc này, giữa môi lưỡi của hai người đều tràn đầy mùi máu tươi. Mà bây giờ đây, Huyết Minh liền trực tiếp xem nàng như cọng cỏ cứu mạng mà bắt đầu chủ động càn quét trong miệng của nàng. Câu lấy lưỡi của nàng cùng nhau trêu đùa.
"Ưm...ưm..."
Bị Huyết Minh cướp sắp hết không khí, Y Trân liền không thể không mơ màng mà dùng tay đẩy vai hắn ra. Mà lúc này, Huyết Minh cũng dựa theo ý của nàng mà rời khỏi, khiến cho nàng lập tức há miệng tìm kiếm không khí.
"Khoan đã...A Minh..."
Lúc này, Huyết Minh đã bắt đầu đưa tay xé nát đai lưng cùng váy của Y Trân, động tác cũng không nói có bao nhiêu thô bạo. Đối diện với sự gấp rút của hắn, Y Trân liền vô cùng hoảng sợ mà ngăn cản. Thứ đó của hắn lớn như vậy a, nếu cứ vậy liền tiến vào thì nàng sẽ chết mất.
Đối diện với sự sợ hãi của Y Trân, Huyết Minh hiện tại là không có một chút nào phản ứng đến. Bởi vì lúc này đây, lý trí của hắn đang từng chút một bị hao mòn đi. Hắn chỉ muốn tìm một chỗ phát tiết sự đau đớn của mình ra. Nếu là khi còn ở Yêu Thú Sâm Lâm, hắn liền đã cầm lấy Hy Tà kiếm đi diệt sát yêu thú để phát tiết rồi.
Nhưng hiện tại, hắn đã tìm ra được một phương pháp mới...
Giải khai đi đai lưng, Huyết Minh liền không chút chậm trễ đỡ lấy tiểu huynh đệ của mình tiến vào nơi ấm áp đó. Có lẽ bởi vì khẩn trương, vách tường xung quanh trong cơ thể nàng đang không ngừng xô lại với nhau giống như muốn đem hắn kẹp lại ở bên trong. Sảng khoái đến hắn có cảm giác xương sống tê dại, suýt chút nữa liền bắn.
"Thả lỏng một chút đi, ngươi muốn đem ta kẹp chết sao?"
"Ô ô...đau a..."
Trái ngược với cảm giác của Huyết Minh, Y Trân chỉ cảm thấy bản thân giống như là bị người xỏ xiên qua. Thế nhưng, khi nghe đến âm thanh khàn khàn của hắn, nàng liền không có tiền đồ mà mềm thân. Hạ thân cũng bắt đầu tiết ra hoa dịch.
Cảm thấy tư thế này không được thuận tiện cho lắm, Huyết Minh liền đưa tay đem Y Trân ôm dậy. Mà lúc này, bởi vì cơ thể rơi vào khoảng không, nàng liền vội vàng đưa tay câu cổ hắn. Cả người cũng dán chặt vào người hắn, đôi chân cũng đem hông hắn quấn quanh lại,
lo sợ bản thân sẽ bị rơi xuống.
"Ân...a...A Minh..."
Mỗi một bước đi của Huyết Minh, hạ thân của hắn liền càng tiến sâu vào trong cơ thể của nàng, khiến cho nàng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Đầu cũng tựa vào trên vai của hắn, thân thể cũng đi theo mềm như bông.
Trong khi Y Trân đầu óc đều đã trở thành hồ nhão không suy nghĩ được gì nữa, Huyết Minh bỗng dưng lại đưa tay đem nàng đẩy ra. Khiến cho nàng hoảng sợ mà kinh hô lên một tiếng. Thế nhưng, lúc này nàng mới phát hiện sau lưng đã dựa vào thứ gì đó lạnh như băng. Vừa thấy chính là một khối đá lớn ở ven bờ suối.
"Ha...a...chậm một chút...ân...a..."
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một cái nữ nhân yêu mị tận xương đang ghé vào trên thân của một nam nhân. Nữ nhân y phục xốc xếch, lộ ra tảng tảng da thịt trắng nõn. Nam nhân lại là y quan chỉnh tề. Thoạt nhìn lại giống như yêu tinh câu dẫn thư sinh được viết bên trong thoại bản.
Đến ngay cả mặt trăng trên bầu trời cũng đều ngượng ngùng mà bay vào trong đám mây đen, đem ánh sáng mờ ảo cũng che lấp đi.
- ---------------------------
Theo ánh trăng bị mây đen che phủ, Huyết Minh cũng liền từ trong bạo nộ lấy lại ý thức mà chạy nước rút lần cuối rồi thả lỏng người, đem tinh hoa của bản thân phóng thích vào tận sâu trong cơ thể của Y Trân.
Lúc này, Y Trân đã là thần trí không được tỉnh táo, cơ thể cũng đều mềm như cọng bún, ngay cả một ngón tay cũng đều không nhúc nhích được. Da thịt hiện lên một tầng đỏ ửng như tôm luột, khiến người ta không nhịn được mà muốn yêu thương nàng nhiều hơn.
"Ưm..."
Bất đắc dĩ, Huyết Minh liền không thể không đem Y Trân ôm lên, sau đó liền đem nàng tắm sạch một lần. Cuối cùng, khi nhìn đến quần áo bị xé nát của nàng, hắn liền lấy ra áo choàng của mình, đem nàng quấn thành một con tằm cưng chỉ lộ ra một cái đầu.
"Y Trân, ta có chuyện muốn nói với nàng..."
Sau khi được Huyết Minh ôm vào lòng mà vận dụng khinh công bay lên trên một ngọn cây. Y Trân cũng liền bị gió lạnh phất qua mặt mà tỉnh táo lại. Lúc này, cả hai người đã ngồi phía trên một cành cây lớn, nàng tựa lưng vào trên thân cây. Huyết Minh lại ngồi đối diện với nàng.
Từ trong không gian lấy ra một thứ, Huyết Minh liền đặt vào trong tay của Y Trân. Cũng không đợi nàng kịp phản ứng, hắn liền đưa mắt nhìn về phía bầu trời. Trong giọng nói cũng mang theo cảm giác hoài niệm.
**Tiểu kịch trường:
- -Hạ Vũ: Tác giả, ngươi cút ra đây cho ta! Tại sao ta xuất hiện trước hắn, ngươi không để cho ta cùng thê chủ của ta chơi dã chiến mà lại để cho hắn tới trước? Quá bất công!
- -Nhóc: Bởi vì hắn là nhạc phụ của ngươi a. Nếu ngươi không phục thì cùng hắn tới cái dã chiến đi?
- -Hạ Vũ:......
- -Huyết Minh: Cút.
**Cảm ơn bạn Thắngp112 cùng Ssoáicca đã ủng hộ nhé! Hôm nay sẽ bạo chương a~