Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Được cứu đi


trước sau

Lúc này, gương mặt của Âu Dương Chấn cùng Độc Cô Tín đều đã trắng bệch lại hết. Đương nhiên, đây cũng không phải là do đám hộ vệ bị giết mà đau lòng. Bởi vì đối với cả hai mà nói, chết mấy cái hộ vệ cũng không sao. Nhưng mà, quan trọng nhất là, mạng nhỏ của bọn họ hiện đang gặp nguy hiểm!

Đôi tay có chút run rẩy nắm lấy Xạ Thiên Cung, Triệu Tử Kiều liền lần nữa kéo căng dây cung. Cũng không phải là hắn muốn như vậy, nhưng vài hôm trước, bởi vì bị địch nhân tập kích nên thể nội của hắn đã bị thương. Không thể nào thi triển được các loại võ kỹ khác mà chỉ có thể đứng tại chỗ dùng cung tên.

"Vạn Quang Lưu Di Tiễn!" Theo âm thanh của Triệu Tử Kiều vang lên, quang nguyên tố lại một lần nữa ngưng kết thành mũi tên mà bay về phía Huyết Minh.

Nhưng chu vi cùng hình dạng của mũi tên này cũng đều lớn hơn trước rất nhiều lần. Cho thấy lần này, Triệu Tử Kiều rõ ràng cũng đã dồn hết lực lượng của mình vào trong nó.

Mà nhìn thấy việc này, Ám Nhị trong mắt liền toát ra một tia ngoan độc, dùng hết sức bình sinh nhào về trước. Đem Huyết Minh ôm chặt lại. Cho dù chết, hắn cũng muốn đem tên ma tộc này lôi đi cùng.

Mắt thấy mũi tên sắp bắn trúng mình, lại nhìn Ám Nhị đang giống như một con đỉa siết chặt bản thân không buông. Huyết Minh liền lập tức vận sức mà vỗ một chưởng vào đầu của hắn:"Muốn chết!!?"

Theo mũi tên rơi vào chỗ của Huyết Minh đang đứng. Ầm ầm từng tiếng, mặt đất xung quanh vài trăm trượng cũng đều liên tục rung chuyển lên. Ánh sáng từ quang nguyên tố tỏa ra cũng lập tức khiến cho bầu trời bỗng chốc lại sáng như ban ngày. Chói đến không thể nào mở mắt ra được.

Cũng may, không trải qua quá lâu, quang mang cũng dần dần trở nên ảm đạm. Chỉ thấy khuôn viên vài trượng xung quanh nơi mũi tên rơi xuống cũng đều đã sụp đổ đến không rõ hình dạng. Cây cỏ ngã đổ, mất đi sinh cơ, mặt đất rạn nứt tạo thành từng cái hố to nhỏ không đồng đều. Phía trên lại còn vương lấy vài mảnh thịt vụn cùng với máu tươi.

Mà nhìn thấy việc này, Triệu Tử Viễn liền có chút nhẹ nhõm mà thở phào một hơi. Cũng không có đối với cái chết của Ám Nhị mà đau khổ một chút nào. Bởi vì bảo vệ chủ vốn dĩ chính là chức trách của ám vệ a.

Ở một bên, Âu Dương Chấn cùng Độc Cô Tín cũng đều là run rẩy ngồi bệch xuống đất. Đưa tay lau mồ hôi. Có cảm giác bản thân vừa đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan.

"Chết rồi, rốt cuộc cũng chết rồi..."

"Thật sao?" Thế nhưng, chưa để bọn họ kịp vui mừng. Chỉ thấy một bóng ma bỗng dưng lại đem bọn họ che phủ lại. Ngược ánh sáng, một thân ảnh mặc hắc y đang chậm rãi lượn lờ trên đỉnh đầu bọn họ. Đôi cánh màu tím sẫm liên tục phần phật trong gió. Âm thanh lạnh lẽo mang theo
hí ngược cũng chầm chậm vang lên.

"Quái...quái vật..."

"Hắn...hắn không phải là ma tộc, không phải là người!!!"

Lập tức, gương mặt của ba người bọn họ liền không còn một giọt máu. Mắt thấy bọn họ sắp hoàn toàn tuyệt vọng, suy sụp chờ đợi tử vong thì bỗng dưng, một luồng khói mù liền lập tức giăng lên bốn phía, đem thân ảnh của bọn họ đều hoàn toàn che phủ.

Mà nhìn thấy việc này, Huyết Minh liền nhíu chặt mày lại. Chư Thần Dực cũng tăng nhanh tốc độ mà tạo ra cuồng phong bạo nộ, đem khói trắng thổi bay đi. Thế nhưng, lúc này đây, ở khuôn viên xung quanh cũng đã không còn bóng dáng của ba người Triệu Tử Kiều nữa. Chỉ còn có bóng đêm yên tĩnh cùng hơi lạnh phả vào mặt mà thôi.

"Trốn rồi a..."

Thì thào mà nói ra, Huyết Minh cũng không có làm ra truy đuổi. Bởi vì hắn biết, nếu đối phương đã có năng lực ở dưới mi mắt của hắn đem người cứu đi thì nhất định cũng sẽ có được át chủ bài đối chọi với hắn.

Cho nên, đi theo sau căn bản không phải là một việc đúng đắn.

- ----------------------------

Mà lúc này, ở một nơi cách đó khoảng trăm dặm. Bốn thân ảnh cũng liền từ trong không khí xuất hiện. Lần lượt phân biệt là Âu Dương Chấn, Độc Cô Tín, Triệu Tử Kiều cùng một cái hắc y nhân bịt kín mặt.

"Ảnh Cửu cứu giá chậm trễ, mong điện hạ thứ tội..." Vừa đến nơi, Ảnh Cửu liền đã lập tức quỳ xuống trước mặt của Âu Dương Chấn mà dập đầu.

Đối diện với hắn, Âu Dương Chấn cũng là vô cùng khiêm tốn mà đem hắn nâng dậy:"Aizz, Ảnh Cửu, ngươi không cần nói như vậy a. Dù sao ngươi cũng kịp thời cứu giúp chúng ta rồi."

Cũng không trách Âu Dương Chấn khách khí với Ảnh Cửu như vậy được. Phải biết, hoàng đế Lục Hưng hoàng triều có một đội tử sĩ được gọi là Ảnh vệ. Là nhân mã riêng trong tay hoàng đế, dùng để bảo vệ hắn cũng như làm các hành động trong tối của đế vương không muốn cho người khác biết.

Nếu không có mệnh lệnh của hoàng đế, thành viên trong Ảnh vệ liền sẽ không thể tự ý hành động. Mà hôm nay, Ảnh Cửu ra tay tương trợ bọn họ cũng liền xem như là không tồi rồi. Cho nên, đó cũng là lý do vì sao hắn lúc đó không có giết chết Huyết Minh.

Không có mệnh lệnh, cho dù kẻ đó có phạm trọng tội, Ảnh vệ cũng sẽ không thể tự tiện giết người.

**Cảm ơn Ssoáicca đã ủng hộ nha, ngày mai sẽ bạo chương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện