"Chàng là ước mơ của ta, là giấc mộng của cả cuộc đời ta. Tâm có thể chết, nhưng mộng không thể tàn!"
- -------------------------
Lúc này, Huyết Minh chỉ có cảm giác não hải của mình chính là một mảnh đen nhánh. Hắn muốn thử gọi hệ thống nhưng lại không thể làm được. Tay, chân, ngũ giác của hắn đều trở nên nặng ngàn cân, mơ mơ hồ hồ.
Hắn...đây là đang làm sao?
Nhưng kỳ lạ thay, lý trí của hắn vẫn như cũ là một mảnh thanh minh. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi kẻ ở sau màn này xuất hiện. Nhưng là, đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc lại xa lạ bỗng dưng lại vang lên trong não hải của hắn. Khiến cho tâm trí của hắn đều trở nên run rẩy lên.
"Phu quân, Đoá Đoá thật sự rất nhớ chàng."
Đoá Đoá...cái tên vốn dĩ đã được chôn sâu trong ký ức của hắn bỗng dưng lại bị người đào lên. Âm thanh này, lại vẫn quen thuộc như vậy. Đã bao lâu rồi... Hắn chưa được nghe thấy nó nhỉ?
1 vạn năm...10 vạn năm... Thời gian quá lâu, chính hắn cũng đã không còn nhớ rõ được nữa...
"Phu quân, A Minh, Huyết Minh...ta chờ chàng dưới địa ngục thật lâu. Mỗi ngày, ta đều đứng ở cầu Nại Hà chờ đợi chàng. Ngay cả Vân nhi của chúng ta cũng đã sớm đầu thai chuyển thế từ lâu..."
Nghe thấy giọng nói tràn đầy ưu thương của nàng. Huyết Minh rất muốn mở miệng nói gì đó nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là không thể làm được. Hắn chỉ có thể bất lực mà im lặng lắng nghe giọng nói ai oán đau khổ của nàng.
"Ô ô...Phu quân a, từ nay về sau, ta sẽ cùng chàng không còn liên quan gì đến nhau nữa. Ta phải thực hiện lời thề của mình, trở về cầu Nại Hà bán canh."
"Ta biết chàng có lẽ đã sớm quên ta từ lâu. Nhưng là, ta vẫn muốn nói với chàng, ta yêu chàng rất nhiều..."
Lúc này, Huyết Minh rất muốn đưa tay lau đi nước mắt cho nàng. Nhưng là, âm thanh dịu dàng này rất nhanh liền trở nên mờ dần. Cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất ở sâu trong tâm trí của hắn.
"Đoá Đoá!!!"
Hô lên một tiếng, Huyết Minh liền đầm đìa mồ hôi mà ngồi bật dậy. Sau đó mới phát hiện được bản thân vẫn như cũ ngồi trên một gốc đại thụ ở ven đường kia. Ánh nắng mặt trời cũng dần dần chiếu vào trên người hắn. Đem khỏa tâm đang liên tục nhảy lên của hắn cho bình ổn lại.
[ Ký chủ, ngươi làm sao?]
Nghe thấy âm thanh tràn đầy lo lắng của hệ thống, Huyết Minh liền lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng nói:"Đoá Đoá vừa mới báo mộng cho ta."
[ Đoá Đoá? ] Nghe thấy cái tên này, trong đầu hệ thống liền tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Nàng là thê tử của ta." Nói đến đây, ánh mắt của Huyết Minh liền trở nên lạnh đi. Sau đó mới gằn từng chữ, từng chữ một hỏi hệ thống:"18 thế giới mà ta đã từng trải qua kia căn bản không phải là thế giới giả tưởng có đúng không?"
[.........]
[ Ký chủ...tại sao ngươi lại suy nghĩ như vậy a?]
Đối diện với nghi vấn và sự ấp úng của hệ thống, Huyết Minh là nửa điểm cũng không quan tâm tới mà chỉ nhíu mày trầm giọng:"Hệ thống a, ngươi nghĩ xem. Chẳng lẽ Huyết Minh ta ngay cả đâu là thật, đâu là giả cũng không phân biệt được hay sao?"
"Người có thể là giả, nhưng cảm xúc, tình cảm là không thể nào làm giả được."
Lời này của Huyết Minh cũng không phải
là nói dối. Mặc dù bình thường hắn rất hay lừa gạt người khác. Nhưng là, muốn lừa được người thì trước hết phải tự mình dối mình. Tựa như khi nói dối Y Trân về muội muội của bản thân. Hắn đã tự gạt bản thân mình rằng, chính hắn thật sự cũng có một cái muội muội.
[.........]
[ Ký chủ...thật sự xin lỗi người a. Ta cũng không muốn lừa gạt người đâu. Anh, anh, anh,...Ta chỉ không muốn người bị quá khứ ảnh hưởng đến cho nên mới nói dối. Bởi vì 18 thế giới trước mà người đi qua, tất cả đều thật sự tồn tại. Có điều...]
[ Những thế giới đó chỉ là thế giới cấp thấp nhất trong 3000 thế giới của thời không này mà thôi.]
Đối với sự tự thú của hệ thống, Huyết Minh cũng không có tiếp tục tỏ vẻ gì cả mà chỉ trầm ngâm nhìn về phía mặt trời chói mắt kia.
Đoá Đoá, hắn nhất định sẽ đem nàng mang đi. Đây chính là lời hứa của hắn.
- -----------------------------
Vạn Thống cung, nội điện của trưởng môn Vạn Kiếm tông.
Chỉ thấy nơi đây là một tòa đại điện vô cùng hùng vĩ. Được xây dựng trên đỉnh núi Thanh Phong cao nhất Thương Lang đại lục này. Quanh năm mây mù lượn lờ, tỏa ra từng đợt tiên khí phiêu dật.
Bên trong Vạn Thống cung lại có trồng một cây Tùng vô cùng lớn, tán lá rộng xum xuê giống như một vị tiên ông đắc đạo đang ngồi tĩnh tọa.
Vách tường làm bằng ngọc liên hàn - loại ngọc thạch đắc nhất Thương Lang đại lục, đông ấm, hạ mát. Có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, là tiên vật tốt nhất giúp cho tu sĩ xây dựng tụ linh trận tu luyện.
Mà lúc này, ở bên trong Vạn Thống cung, một cái lão giả đầu tóc bạc phơ. Trên người mặc trường bào tông chủ của Vạn Kiếm tông là đang quỳ xuống trước một viên cầu kỳ dị, liên tục dập đầu cầu xin.
"Cầu xin tiên nhân hiển linh, giúp đỡ Vạn Kiếm tông ta lần nữa diệt đi Ma thần cùng Yêu thần..."
Chỉ thấy theo âm thanh của Liễu Chính liên tục vang lên. Viên cầu to chừng lòng bàn tay trong suốt như thủy tinh kia bỗng dưng lại chiếu sáng ra quang mang chói mắt. Mà lúc này, Liễu Chính đôi mắt cũng là ánh lên vẻ kinh hỷ mà vội vàng dập đầu, hết lòng cảm tạ.
"Đa tạ thần tiên tương trợ, đa tạ thần tiên tương trợ."
**Chương này là bù a. Chiều vẫn còn chương nữa nhé.
**Aizz phiền phức lại tìm đến nữa rồi a. Nhưng không sao, quân tử trả thù, 10 năm không muộn.
**Theo yêu cầu của mọi người, ta sẽ sửa lại một chút cốt truyện để HE nhé. Còn về phần truyện này là hậu cung hay tình hữu độc chung thì câu trả lời sẽ là hậu cung trăm phần trăm nhé.