Edit: Mèo Chè
(*) Câu gốc là “một cái hố tuyệt đối không ngã hai lần”.
Mắt Thi Linh Khê hơi trợn tròn, xem như hoàn toàn cảm nhận được sự đáng sợ của “vận rủi phủ đầu”, tình huống liên tục từ sáng tới giờ, hiện tại tình địch cũng chạy tới trước mặt cậu và Lâu Nguyên luôn rồi.
Mắt Lâu Nguyên chuyển sang hướng Thi Linh Khê đang nhìn, Lâm Kha và Doanh trưởng Lâm – Lâm Dân Cảnh cũng nhìn sang.
Mắt Lâm Kha sáng lên, đi tới chỗ Lâu Nguyên và Thi Linh Khê: “Hội trưởng, hình như hôm nay đến muộn…”
Đối với Lâu Nguyên mà nói, đây là chuyện hiếm khi xảy ra, nguyên nhân chân chính chắc cũng là vì người đang ngồi cạnh Lâu Nguyên.
Lâm Kha dời mắt nhìn về phía Thi Linh Khê, ánh mắt lia xuống một chút thì thấy ngay đôi tay nắm chặt nhau của Thi Linh Khê và Lâu Nguyên, có vẻ như trước mặt người khác cũng không có ý muốn buông ra, vẻ mặt hắn ta lập tức vô thức đơ cứng.
Lâm Kha cho rằng hắn ta lại nhận được khiêu khích đến từ Thi Linh Khê, nhưng mà ở trước mặt Lâu Nguyên, hắn ta cũng không thể thật sự nhắm vào Thi Linh Khê.
Hắn ta ngừng bước, chờ Lâu Nguyên đi theo hắn ta tới văn phòng họp.
“Trên đường xe xảy ra chút vấn đề.” Ánh mắt Lâu Nguyên lia qua Lâm Kha, rồi nhìn sang Lâm Dân Cảnh mang vẻ mặt hóng hớt ngầm: “Doanh trưởng Lâm dẫn Đoàn trưởng Lâm đến phòng họp đi, mười phút sau tôi sẽ đến.”
(*) Doanh trưởng tương đương với Tiểu đoàn trưởng, Đoàn trưởng tương đương với Trung đoàn trưởng, tức là chức của Lâm Kha cao hơn chức của Lâm Dân Cảnh.
Nói xong, anh gật gật đầu, tiếp tục nắm tay Thi Linh Khê đi tới trụ sở Ban quân y.
Mặc dù lúc trước anh đã giải thích rõ ràng với Thi Linh Khê rằng anh và Lâm Kha chẳng có gì cả, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy dáng vẻ sa sút buồn bực của Thi Linh Khê, anh vẫn cảm thấy không nỡ.
Mười phút này xem như để trấn an Thi Linh Khê, thuận tiện lại cho Lâm Kha và Lâm Dân Cảnh thấy thái độ của anh.
Trong lòng Thi Linh Khê có chút ấm áp, ngoan ngoãn để Lâu Nguyên dắt đi.
Mấy cục đá trên đường đều bị Lâu Nguyên đá ra xa, mặc kệ Thi Linh Khê giẫm lên có thể thật sự ngã hay không, thì anh cũng đều loại bỏ nguy hiểm trước.
“Hôm nay thật xui xẻo…” Thi Linh Khê nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau này cậu tuyệt đối phải hoàn thành nhiệm vụ.
Lâu Nguyên nghe vậy, không nhịn được cười cười, anh xoa xoa đầu Thi Linh Khê: “Giữa trưa tới tìm anh ăn cơm, buổi chiều chúng ta cùng tới hiệp hội, được không?”
“Ừm.” Thi Linh Khê gật đầu, cậu đứng ở cửa phòng thí nghiệm, đưa mắt nhìn Lâu Nguyên rời đi.
Không nhìn thấy Lâu Nguyên nữa, cậu mới xoay người lại, cũng không dám trực tiếp bắt đầu bào chế thuốc như bình thường, mà lại bắt đầu kiểm tra toàn bộ phòng thí nhiệm.
Đừng nói, quả thật là phát hiện không ít vấn đề, mà những vấn đề này đều có thể thúc đẩy cậu bào chế thất bại trong ngày hôm nay.
Thi Linh Khê điều chế thuốc từ hai cây dị hóa, sau đó không làm tiếp nữa.
Tòa nhà của Ban quân y chưa từng cúp điện mà giờ cũng cúp rồi, phòng tối đen như mực, cậu có thể tiếp tục điều chế mới là lạ.
Thậm chí vào thời khắc cuối cùng, nếu cậu điều chế thuốc không đủ thuần thục, thì khả năng cao là cậu đã thất bại rồi, huống chi trên đầu cậu còn có thêm một đám mây đen.
(*) Mây đen trong trường hợp này là vận xui, vận rủi.
Thi Linh Khê không ở lại phòng thí nghiệm phá hoại dụng cụ nữa, cậu ôm máy tính đi tới tán cây ngô đồng ở sau tòa nhà ban quân y, bắt đầu suy nghĩ phương pháp phối chế ban đầu của thuốc cường hóa thể năng cho ông Hà và ông Mạnh.
Nghiên cứu thuốc này cũng sẽ không lãng phí, nếu trong tương lai có thể nghiên cứu ra thuốc dị hóa, thì thuốc cường hóa thể năng cho người bình thường này chính là thuốc phụ trợ đồng bộ.
Chỉ là hiện tại cậu lo cho sức khỏe của hai người ông hơn, nên lấy loại thuốc này ra trước thôi.
Tay của Thi Linh Khê nhấc lên, chụp lấy một cục đá rớt thẳng từ trên cây xuống đầu cậu, rồi ném xuống dưới chân.
Sau đó cậu tiếp tục gõ phím, trong lòng cảm thán lắc đầu, trước đó không lâu chim chóc đều muốn chọn đỉnh đầu của cậu làm nơi “xả ruột”…
“Bác sĩ Lâm! Mau chạy đi, dị năng của đội trưởng Xương cuồng hóa rồi…”
(*) Cuồng hóa: trạng thái sức mạnh đột ngột bùng nổ gấp nhiều lần bình thường, thường đi kèm lý trí mất kiểm soát, sau cuồng hóa thường có trạng thái suy yếu.
Nói cách khác, hắn đã mất lý trí, không khống chế được dị năng, mà còn chạy thẳng tới chỗ Thi Linh Khê.
Xương Thái là dị năng giả cấp C, hắn tùy tiện đánh một cái thì cũng có thể khiến Thi Linh Khê trọng thương hoặc là mất mạng.
Thi Linh Khê ôm máy tính đứng lên, nhưng cậu không di chuyển, nếu dị năng giả cấp C tấn công cậu thật thì cậu không thể nào trốn được.
Tuy vậy cậu cũng không quá lo lắng, cậu chọn sân này là vì cách tòa nhà Lâu Nguyên làm việc cũng rất gần, chắc là sẽ ở trong phạm vi cảm giác tinh thần lực của Lâu Nguyên.
Quả nhiên, khi bàn tay to dày của Xương Thái sắp đập lên đầu Thi Linh Khê, hắn bỗng mềm nhũn toàn thân, ngã thẳng xuống bên chân cậu.
Sau đó Thi Linh Khê đặt máy tính xuống, kiểm tra sơ bộ cho Xương Thái.
Xương Thái không nỡ dùng điểm quân công để đổi loại thuốc phù hợp, mà tự ăn thực vật dị hóa mua ngoài thương hội, tác dụng phụ quá lớn, dị năng của hắn lại thuộc hệ hóa thú cuồng hóa, cho nên lúc này mới dẫn tới chuyện hắn mất khống chế.
“Trong vòng một tháng không được sử dụng dị năng, sau khi anh ta tỉnh thì tới chỗ tôi để phối thuốc.”
Tiện thể, Thi Linh Khê cũng muốn kiểm tra hắn cẩn thận một phen.
Cậu nói với Hùng Côn vừa chạy tới, rồi ôm máy tính, ánh mắt nhìn lên trên, Lâu Nguyên đang đứng cạnh cửa sổ trên tầng cao nhất của trụ sở văn phòng.
Thi Linh Khê không hề do dự, dứt khoát đi tới văn phòng của Lâu Nguyên.
Đối với cậu mà nói, thế giới hôm nay quả thật hơi nguy hiểm, ngoại trừ ở bên cạnh Lâu Nguyên.
Thi Linh Khê vốn định ngồi gần văn phòng của Lâu Nguyên và tiếp tục suy nghĩ cách phối chế, nhưng cậu vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì cửa trên hành lang đã mở ra, Lâu Nguyên đi tới trước người cậu, cũng ngồi xổm xuống: “Vào đi.”
Thi Linh Khê ngước mắt nhìn, hơi hơi do dự rồi gật đầu, cậu đứng dậy đi theo Lâu Nguyên vào trong văn phòng đang có hơn mười người dự họp.
Cậu được sắp xếp ngồi vào vị trí ngày thường của Lâu Nguyên, còn Lâu Nguyên thì quay lại chỗ ghế sô pha ngồi.
“Tiếp tục.” Lâu Nguyên nói xong, văn phòng im lặng trong mấy giây.
“Khụ khụ… lúc nãy… à, vừa nói tới kế hoạch tháng 6…” Ánh mắt Lang Mục liếc qua một vòng, miễn cưỡng tiếp lời Lâu Nguyên tiếp tục cuộc họp, nhưng trong lòng hắn cũng không tránh được bị Thi Linh Khê được Lâu Nguyên đưa vào thu hút chút chú ý.
Còn Thi Linh Khê thì trừ lúc ban đầu gật đầu chào hỏi họ ra, sau đó cậu cố hết sức giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống, cũng tập trung vào máy tính và phương pháp điều chế của cậu.
Hơn hai tiếng sau, phương pháp điều chế sơ bộ rốt cục cũng xong, Thi Linh Khê khẽ thở phào, lúc này cậu mới lặng lẽ mò sang chỗ Lâu Nguyên.
Cả phòng đầy người lúc trước, hiện tại chỉ còn lại Lâu Nguyên và cậu.
Bởi vì bàn làm việc bị cậu chiếm mất, cho nên Lâu Nguyên vẫn ngồi trên ghế sô pha xử lý công việc.
Thi Linh Khê tắt máy tính cất kỹ, cẩn thận xác định đường đi, rồi lúc này mới đi sang chỗ Lâu Nguyên.
“Lúc nãy hoảng sợ hửm?” Lâu Nguyên nâng mắt lên nhìn, lại hơi dịch chuyển vị trí, Thi Linh Khê lập tức ngồi chen chung một ghế với anh, còn anh thì hỏi chuyện Thi Linh Khê chuyện suýt bị tấn công dưới tán cây.
“Không sợ, em biết anh ở đây.” Thi Linh Khê lắc đầu, ngoại trừ cảm thấy xui xẻo thì cảm giác khác là không có.
Cậu quan sát văn phòng của Lâu Nguyên một lát, nó không vì cậu mà xuất trục trặc đặc biệt gì, cậu khẽ thở phào.
“Hùng Côn đi điều tra rồi, quả thật chỉ là ngoài ý muốn.” Lâu Nguyên vừa nói vừa mở một cái hộp sắt đặt trên mặt bàn, bên trong là phần thực vật dị hóa còn dư mà Xương Thái dùng, do Hùng Côn tiện tay mang nó tới.
Thi Linh Khê kiểm tra thực vật dị hóa, cậu khẽ gật đầu: “Thực vật dị hóa là thật, chắc là dị năng của Xương Thái có chút vấn đề rồi.”
Nhưng kiểm tra riêng cho Xương Thái, hắn nhất định phải thanh tỉnh thì mới có thể tiến hành được.
Thi Linh Khê tiếp tục suy nghĩ thực vật dị hóa, trong mắt sáng lên, cậu bật dậy, đi một bước, rồi xoay người lại.
Trên mặt cậu có thêm mấy phần hưng phấn: “Cây dị hóa này cứ để ở chỗ em trước, em muốn về phòng thí nghiệm một chuyến.”
Lâu Nguyên không rõ ràng cho lắm, anh vừa gật đầu thì Thi Linh Khê đã chạy nhanh rời khỏi văn phòng.
Lâu Nguyên không nhịn được lắc lắc đầu, Thi Linh Khê bắt đầu tập trung tinh thần, quả thật là rất dễ quên mất anh.
Tương phản, bản thân anh là dị năng hệ tinh thần, chú ý đối với Thi Linh Khê gần như đạt tới trình độ biến thái “từng li từng tí”.
Mà hiện tại, sự chú ý này cũng gần như sắp trở thành thói quen của anh, dù ở trong nhà, hay ở quân bộ, cũng đều như thế.
Ban đầu anh còn từng do dự có nên kiềm chế “thói quen” của bản thân hay không, nhưng chuyện bất ngờ dưới lầu ban nãy đã khiến anh quyết định tiếp tục giữ thói quen này, anh không thể cho phép Thi Linh Khê nhận phải bất kỳ thương tổn nào.
Thi Linh Khê trở về phòng thí nghiệm, lập tức đi tìm Trình Mộc, để y thay cậu làm thí nghiệm kiểm tra tính chất của thực vật dị hóa, kết quả cuối cùng giống với dự đoán của Thi Linh Khê, đây là một cây dị hóa có độc.
Là độc tính của nó đã kích phát bảo vệ bản thân cực hạn của dị năng của Xương Thái, lúc này mới dẫn tới việc hắn cuồng hóa, cũng không phải chỉ vì tác dụng phụ.
Mà có thể khiến cho Thi Linh Khê hưng phấn như vậy, là vì đây là dược tính phụ trợ mà Thi Linh Khê – gần đây luôn nghiên cứu cách phối chế thực vật dị hóa cao cấp – muốn tìm kiếm.
Cây dị hóa này khiến cho Thi Linh Khê mở ra một lối nghĩ hoàn toàn mới, phương pháp bình thường không phá nổi dược tính của thực vật dị hóa cấp cao, các loại độc tố có lẽ sẽ cho cậu hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Thi Linh Khê giải thích nguyên lý một cách đơn giản cho ông Hà và Trình Mộc nghe, sau đó cậu lại chui vào phòng thí nghiệm, cho dù xuất hiện tình huống như thế nào, thì cậu cũng tập trung vào bàn thí nghiệm của cậu, điều chế lặp đi lặp lại với liều lượng khác biệt, độc tố khác biệt.
Cuối cùng loại độc phát huy được tác dụng chính là nọc độc Thi Linh Khê từng thu thập từ thi thể trăn vàng, độc tố của thú dị hóa cấp A hoàn toàn trung hòa dược tính của thực vật dị hóa cấp A, chỉ cần cậu khống chế lượng độc yêu cầu, thì sẽ không khiến thực vật dị hóa nhiễm độc.
Cùng lý thuyết, trong tương lai, khi nghiên cứu thuốc cho Lâu Nguyên, tìm được độc của thú dị hóa cấp S cũng là một trong những điều quan trọng.
Thi Linh Khê nghĩ tới quả trứng trong nhà, vẻ nghiêm túc và tập trung trên mặt cuối cùng cũng tan đi một chút, cậu lại tới gần phương pháp phối chế thuốc cấp S một bước.
“Ngày mai bảo người ta đưa tới một nhóm thực vật dị hóa cấp A và cấp B, tôi có thể thử bào chế một nhóm.”
Hôm nay vận xui quấn thân, cậu không nên làm tiếp nữa.
Đồng thời cũng