Cố Từ Thần không nhìn Diệp Huyền Thanh, tay đặt dĩa salad lên bàn, lạnh nhạt đáp lại:
- Một người vừa đẹp vừa dịu dàng\, thật sự rất dễ khiến người ta yêu mến. Chẳng qua tôi chưa ngốc đến mức yêu thích cả NPC.
Sắc mặt Diệp Huyền Thanh hơi giãn ra, đáy mắt không còn lạnh lùng như khi nãy. Anh mấp máy môi, muốn nói chuyện thì từ phía cầu thang truyền đến âm thanh ồn ào, náo nhiệt, Cố Từ Thần đưa mắt nhìn sang. Hóa ra là nhóm người của Vượng Tài. Gương mặt ai nấy đều sáng lạng, hoàn toàn không còn dáng vẻ thấp thỏm lo âu như ban nãy. Công nhận miệng lưỡi của ông ta rất tốt, thật sự khiến một nhóm người hoảng loạn trở nên yên tâm. Thế nhưng điều này tốt hay xấu, vẫn còn chưa biết được.
Nguyên Lý trông thấy mọi người đã tụ tập đông đủ, cánh môi đỏ mọng hơi cong lên, nở nụ cười hiền hòa.
- Các bạn có thể hoạt động tự do trong dinh thự này\, chỉ cần các bạn không lên tầng ba là được. Tôi cần một không gian đủ yên tĩnh để hoàn thành bức tranh của mình.
Nhóm người chơi cam đoan sẽ không làm phiền đến nàng. Thế nhưng Thu Thủy vẫn cảm thấy hơi thắc mắc trong lòng. Cô chủ Nguyên mời bọn họ đến đây để trừ tà, song lại chẳng nhắc gì đến việc này vào ngày hôm nay cả. Cô do dự một chốc, ngập ngừng hỏi:
- Cô không xem chúng tôi làm lễ trừ tà sao?
Người con gái tóc vàng xinh đẹp nghiêng đầu nhìn Thu Thủy, đôi mắt xanh biếc như hàm chứa đại dương mênh mông, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết đầy tin tưởng.
- Ôi tất nhiên là có chứ! Nhưng trước hết tôi phải hoàn thành xong phần việc của mình. Các bạn thứ lỗi cho tôi nhé!
- Không\, không! Cô chủ Nguyên không có lỗi gì cả. Công việc của cô phải ưu tiên hàng đầu\, những chuyện trừ tà\, siêu độ cho em gái cô thì hãy để chúng tôi lo.
Vượng Tài nhanh chóng đáp, giọng điệu hết sức chân thành. Đám người xung quanh ông ta cũng lên tiếng phụ họa theo. Cô chủ Nguyên bật cười khanh khách, tiếng cười ngọt ngào như đường mật khiến cánh đàn ông say đắm không thôi. Nàng dịu dàng nói lời cảm ơn sau đó đi về lên lầu.
Khuôn mặt chữ điền chân thành của Vượng Tài nháy mắt thay đổi, quay phắt sang nhìn Thu Thủy, đôi mắt đầy giận dữ trừng cô ta, lớn tiếng quát:
- Cô muốn chết đúng không?!
Thu Thủy ngớ người, không hiểu ý của gã. Chỉ là một câu hỏi đơn thuần, vì sao vào miệng ông ta lại trở thành cô ngu ngốc muốn nộp mạng?
- Chú Vượng\, chú đang nói gì thế? Tôi không hiểu! - Thu Thủy chau mày\, không vui đáp. Vượng Tài là người lãnh đạo không có nghĩa gã muốn mắng cô như thế nào thì mắng.
Hùng Kha thấy tình hình giữa hai người có vẻ căng thẳng, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Thu Thủy\, đừng nổi nóng. Chúng ta còn phải dựa vào chú Vượng để trở về.
- Nhưng... - Thu Thủy cắn môi\, không cam lòng.
Vượng Tài khoanh tay lại, lưng tựa vào sau ghế, dùng ánh mắt chế giễu nhìn Thu Thủy như một con ngu. Gã không nghĩ đến trong nhóm mình lại có kẻ vừa thích tự ý hành động vừa ngu xuẩn không nhận ra họa xém từ cô ta.
- Thu Thủy\, tôi hỏi cô\, chúng ta đã tìm ra được phương hướng trừ tà chưa?
Cô gái nhíu mày, không hiểu Vượng Tài hỏi như thế để làm gì nhưng vẫn đáp:
- Chẳng phải ban nãy chú nói có cách sao?
Vượng Tài cười khẩy một tiếng. Cuộc đời ông ta ghét nhất là những kẻ ngu ngốc như thế này. Chúng không tài nào chịu suy nghĩ một cách thấu đáo, luôn ngây thơ tưởng mình vô tội trong khi lại kéo chân sau của nhóm.
- Tôi nói có cách nhưng không thể thực hiện ngay trong ngày hôm nay. Cô mời Nguyên Lý ở lại\, nếu nàng ta đồng ý thì chẳng phải chết cả đám sao? Cô có nghĩ đến hậu quả của việc chọc giận NPC trong màn chơi không hả?!!
- Tôi... tôi...
Thu Thủy trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Cô không nghĩ tới một thắc mắc nhỏ của mình thôi lại xém chút nữa liên lụy cả nhóm.
- Tôi thấy cô ấy không hứng thú lắm đến việc trừ tà\, quá khác thường so với dáng vẻ nhiệt tình chào đón chúng ta hôm qua nên mới hỏi thôi mà...
Vượng Tài không muốn nghe cô ta giải thích nhiều, lập tức xua tay. Lỡ mà xảy ra chuyện thật, lời giải thích này của cô ả có khiến mọi người thoát khỏi nguy hiểm không? Tất nhiên là không!
Gã không lên tiếng đáp, chậm rãi thưởng thức bữa sáng thơm ngon. Dùng bữa xong, Vượng Tài mới bắt đầu vào chủ đề chính.
- Được rồi\, tôi bảo có cách trừ tà nhưng không thể làm ngay được là vì chúng ta cần có một số thứ nhất định. Tôi từng theo một thầy pháp\, biết một ít về thuật trừ tà\, vẽ được bùa trấn quỷ cho nên tôi cần mọi người hỗ trợ tôi tìm một số vật phẩm.
Thu Thủy cảm thấy áy náy vì sự sơ sót của mình khi nãy, nghe thấy gã cần sự giúp đỡ thì vội vàng hỏi:
- Chú Vượng\, chú cần gì?
- Máu gà trống hoặc máu chó\, nhưng tốt nhất nên dùng máu gà. Đặc biệt là loại gà cảnh hay còn được gọi là kim kê\, dương khí của chúng nặng nhất\, khắc chế tà ác rất tốt.
Vượng Tài chậm rãi lên tiếng, liệt kê ra những thứ mình cần.
- Tiếp theo chính là tám mươi mốt tép tỏi\, một con mèo mun\, cành dâu tằm\, vài nén hương\, rượu với gạo. Còn về những thứ để vẽ bùa\, tôi đã chuẩn bị đủ cả.
Vu Từ nghe kĩ những lời Vượng Tài nói, có hơi thắc mắc.
- Trong dân gian\, tám mươi mốt tép tỏi tượng trưng cho tám mươi mốt vị thần sẽ bảo vệ con người khỏi tà ma. Cành dâu tằm là thứ ma quỷ sợ hãi\, có thể tự vệ nếu chúng đến gần hoặc quất vong hồn nhập vào thân xác người khác. Thế nhưng dùng mèo mun để làm gì? Chẳng phải chúng mang đến xui xẻo hay sao?
- Ồ không\, đó chính là cách hiểu sai phổ biến mà chúng ta thường mắc phải. Mèo mun không mang đến xui xẻo\, chúng nhìn thấy ma quỷ\, có thể chỉ hướng ma quỷ ở đâu. Bởi vì nó thấy được ma quỷ nên người ta thường lầm mèo mun mang xui xẻo\, trong khi những