Cố Từ Thần ngủ không hề yên ổn, trời gần sáng, cả người cậu bắt đầu phát nóng, thở từng hơi nặng nhọc. Diệp Huyền Thanh ngủ không sâu liền bị cái nóng từ cậu làm cho choàng tỉnh, vội vàng ngồi dậy. Anh sờ trán Cố Từ Thần, người cậu nóng đến mức muốn bỏng cả tay anh. Anh sốt ruột xem các vết thương của cậu, miệng vết thương vẫn chưa khép lại, băng trắng cũng bị máu thấm thành màu đỏ hồng. Diệp Huyền Thanh xử lý vết thương của Cố Từ Thần thêm lần nữa, sau đó xuống giường lấy khăn ấm lau hạ sốt cho Cố Từ Thần.
Chàng trai nhỏ của anh hơi chau mày, nghiêng đầu tránh né tay Diệp Huyền Thanh. Anh nhìn gương mặt thanh tú đỏ ửng cùng đôi môi hồng nhuận hé mở của Cố Từ Thần, đôi con ngươi liền trầm xuống. Ngón tay anh chạm nhẹ vào đôi môi ấy, sau lại như bị điện giật mà rụt về. Diệp Huyền Thanh hít sâu một hơi, kiềm chế xao động trong tâm mình. Bây giờ còn chưa phải lúc!
- Ưm... chuyện gì vậy ạ?
Giọng nói trẻ con còn mơ ngủ của Diệp Trà vang lên, bé lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn anh. Diệp Huyền Thanh choàng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man của mình, thấp giọng bảo không có chuyện gì rồi dỗ bé Trà ngủ tiếp. Về phần mình , cơn sốt của Cố Từ Thần chưa giảm, Diệp Huyền Thanh cũng không dám tiếp tục ngủ.
Mãi đến khi trời sáng hẳn, Cố Từ Thần mới từ từ hạ sốt. Mí mắt cậu nặng trĩu như đeo chì, cả người uể oải không chút sức lực, đến cả việc nâng đầu ngón tay thôi cũng khó cử động.
- Diệp...
Cổ họng Cố Từ Thần đau rát, cậu mấp máy môi, chịu đựng khó chịu mà khàn khàn lên tiếng.
- Đừng nói\, tôi đỡ cậu dậy uống chút nước ấm làm dịu cổ họng trước đã.
Nói rồi, Diệp Huyền Thanh liền đỡ Cố Từ Thần lên, cẩn thận giúp cậu uống nước. Đôi môi trắng bệch của Cố Từ Thần chạm vào vành cốc hớp từng ngụm nước. Cảm giác nóng rát ở yết hầu được xoa dịu, sắc mặt cậu liền thoải mái hơn một chút.
- Tôi... sốt à?
Diệp Huyền Thanh lấy thuốc, đặt vào tay cậu, nói:
- Vết thương nặng nên hành sốt\, đừng lo lắng.
Cố Từ Thần nhìn những viên thuốc tròn xoe trong tay mình, mím môi.
- Tôi không muốn uống\, nó sẽ tự hết thôi.
Trong mắt anh thoáng chốc hiện lên ý cười, Diệp Huyền Thanh lấy ra một túi phúc màu đỏ, mở lời dụ dỗ.
- Từ Thần\, cậu ngoan ngoãn uống thuốc\, tôi sẽ cho cậu kẹo.
Cố Từ Thần ngẩn người, sau đó mở to mắt trừng người đối diện, nghiến răng nghiến lợi.
- Anh Diệp\, tôi không phải là trẻ con!
Diệp Huyền Thanh khẽ cười, mở túi phúc đỏ ra, một mùi thơm ngào ngạt của hoa đào bất chợt lan tỏa. Đôi mắt của Cố Từ Thần liền bị nó thu hút, mang theo tò mò. Cậu như con mèo nhỏ đầy hứng thú đối với những thứ mới lạ, lại rụt rè cảnh giác không dám tiến đến. Diệp Huyền Thanh lấy ra một cánh hoa anh đào, đưa nó đến bên môi Cố Từ Thần, cười nói:
- Nếm thử đi.
Cố Từ Thần hơi híp mắt, chần chừ một lúc liền mở miệng ngậm lấy cánh hoa ấy. Mùi thơm của hoa đào nháy mắt lan tỏa trong khoang miệng, cánh hoa ngọt ngọt chua chua, không quá ngấy. Cố Từ Thần khẽ chớp mắt, con ngươi hơi sáng lên.
Diệp Huyền Thanh nhìn liền biết người kia thích nó, lập tức dụ dỗ.
- Từ Thần\, cậu uống hết thuốc\, tôi sẽ cho cậu.
Hương vị của cánh đào vẫn còn trong khoang miệng, Cố Từ Thần chau mày, trong lòng đấu tranh không ngừng. Rốt cuộc dưới ánh mắt của một lớn một nhỏ bên cạnh, cậu cắn răng nuốt sạch thuốc trong tay. Diệp Huyền Thanh gật đầu hài lòng, đem túi phúc đỏ chứa kẹo cánh hoa đào nhét vào tay Cố Từ Thần. Cậu nhanh chóng lấy một cánh hoa để ngậm, mùi vị đắng của thuốc được thay thế hương vị ngọt ngọt chua chua của kẹo.
Bé Trà ngồi bên cạnh tò mò nhìn sang, cũng muốn ăn thử. Cố Từ Thần cho bé vài cánh hoa, Diệp Trà vui vẻ ăn một cánh, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, reo lên.
- Ăn ngon\, ăn ngon!
Diệp Trà nhìn những cánh hoa đào bé nhỏ trong tay, có chút tiếc không nỡ ăn. Cố Từ Thần không khỏi buồn cười, đem túi kẹo ấy cho Diệp Trà hết. Diệp Trà ôm túi phúc nhỏ, bật cười khanh khách, giọng nói non nớt ngọng nghịu vang lên:
- Cảm ơn anh Từ Thần.
Sau đó, cả ba người cùng đi xuống phòng khách. Những người chơi đều có mặt đầy đủ, không thiếu một ai. Chẳng qua ánh mắt của nhóm người chơi nhìn bọn họ có vẻ là lạ. Cố Từ Thần không mấy để tâm, đi đến một vị trí trống gần đó ngồi xuống. Một lát sau, cô chủ Nguyên mang điểm tâm sáng lên, bên môi vẫn nở nụ cười hiền hòa như ban đầu. Nhưng sắc mặt nàng ta lại vô cùng tệ. Gương mặt tiều tụy, làn da xanh xao, nhợt nhạt, thậm chí bên khóe mắt còn có nếp nhăn nhàn nhạt. Dường như trong một đêm, Nguyên Lý đã xuống sắc đi rất nhiều.
Những người chơi không khỏi giật mình, song không ai dám thất thố. Vượng Tài đứng lên mang hộ phần điểm tâm giúp Nguyên Lý, ân cần hỏi:
- Cô chủ Nguyên ngủ không ngon sao?
- Tôi lo lắng mọi người lại gặp chuyện nên ngủ không được.
Nguyên Lý nở nụ cười ngượng ngùng, con ngươi xanh biếc như nhuộm một tầng hơi nước, vừa mềm mại đáng yêu vừa dịu dàng. Mấy tên con trai trong nhóm người chơi trông thấy liền đỏ mặt, thấy nàng lo lắng thì càng thêm yêu thích.
Nàng ta đối xử với mọi người luôn ôn hòa như thế, đến khi ánh mắt của nàng nhìn về phía Cố Từ Thần, sự lạnh lùng cùng phẫn nộ thoáng lóe lên rồi biến mất. Nguyên Lý hơi nghiêng đầu, mái tóc vàng nhẹ đong đưa, chợt thảng thốt:
- Ôi Chúa ơi\, cậu bị thương mất rồi.
Nói xong, nàng ta đi đến, vươn tay muốn xem các vết thương của Cố Từ Thần. Cậu nhanh chóng tránh né, nhàn nhạt nói:
- Cô chủ Nguyên\, tùy tiện chạm vào người khác là không lịch sự!
Con ngươi cô chủ Nguyên tối sầm xuống, sắc xanh trở nên sậm màu tựa như mặt biển trong cơn bão tố, nhìn chòng chọc vào Cố Từ Thần. Mãi một lúc sau, Nguyên Lý mới lùi về sau một bước, giọng nói như tiếng chuông gió thánh thót đầy chân thành vang lên.
- Xin lỗi\, là do tôi quá nóng vội… tôi lo lắng cho vết thương của cậu nên mới...
Hà Lam nhìn dáng vẻ đáng thương như chim hoàng yến bị bắt nạt của Nguyên Lý, máu ga lăng trong người lại nổi lên, mở lời bênh vực cô chủ Nguyên.
- Cô chủ Nguyên cũng vì lo lắng cho cậu thôi\, gắt với người ta làm gì!
Diệp Trà ngậm một viên kẹo hoa đào, hai má hơi phồng ra, ngây thơ nói:
- Lo lắng liên quan gì đến việc động vào người ạ? Như vậy sẽ khiến vết thương nhiễm trùng đó ạ. Nếu làm thế là hư hư lắm\, sẽ bị đánh đòn.
Biểu tình trên mặt Hà Lam nháy mắt sượng trân nhưng lại chẳng thể làm gì. Cậu ta siết chặt tay rồi lại thả lỏng, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng. Cậu ta không thể so đo với đứa nhóc năm tuổi. Hà Lam hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt Cố Từ Thần.
- Mọi người đừng cãi nhau vì tôi. - Cô chủ Nguyên vội vàng lên tiếng hòa giải. - Do tôi không đúng trước\, mọi người đừng trách cậu ấy.
Những người chơi khác đều lên tiếng an ủi nàng. Người con gái tóc vàng ấy ngượng ngùng cười, gương mặt tái nhợt trông mỏng manh, yếu đuối làm những cánh đàn ông trong nhóm không khỏi rung động. Nàng dịu dàng cười tiếp chuyện, sau đó bảo rằng mình hơi mệt nên về phòng trước. Đợi đến khi bóng dáng yểu điệu ấy khuất hẳn, Vượng Tài mới nhìn sang nhóm Cố Từ Thần, hất cằm, hỏi:
- Này\, tối qua\, 'cái thứ đó' ghé phòng các cậu đúng không?
Diệp Huyền Thanh cắt bánh giúp bé Trà, lạnh nhạt đáp:
- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?
Vu Từ chau mày, không vui đáp:
- Anh nói chuyện kiểu gì thế? Nếu đúng thì hai người đã tránh nó bằng cách nào\, hai người phải chia sẻ chứ?
Hắn ta đảo mắt nhìn hai người, tặc lưỡi một tiếng rồi nói tiếp:
- Hay là cậu cùng anh ta tìm được vật gì đó bảo toàn mạng sống nên muốn ích kỉ chiếm lấy?
Diệp Trà nghe thấy anh trai nhỏ của mình bị nói xấu, khuôn mặt bầu bĩnh xụ xuống. Đôi mắt to tròn của bé hiện lên