Cố Từ Thần cùng bọn trẻ chơi suốt mấy giờ liền, tiếng cười vui vẻ ngây thơ của bọn trẻ vang khắp thảo nguyên. Chẳng mấy chốc, bầu trời trong xanh đã dần ngả sang màu cam, báo hiệu buổi chiều đã đến. Dì Keiko ở trong nhà lớn suốt một ngày cuối cùng cũng xuất hiện, khuôn mặt hiền hậu của dì đầy ý cười.
- Được rồi, mấy đứa đừng nghịch. Mau mau đi rửa tay, tắm cho mắt đi rồi vào dùng cơm.
Bọn nhóc hoan hô reo hò, sau đó lon ton chạy ùa vào trong. Keiko hướng dẫn cho "nhóm trẻ mới" các phòng trong nhà lớn, dẫn bọn họ đi khắp nơi.
- Phòng ngủ của các con sẽ bên cạnh phòng của các bạn. Ở đây có hai phòng, một phòng lớn và một phòng nhỏ. Phòng lớn tối đa được mười người, còn phòng nhỏ chỉ có sáu người thôi. Bọn con chia nhau ra nhé. À còn nữa, phòng tắm không được xây ở bên trong, muốn tắm rửa thì mấy đứa đi ra sau vườn. Ở đó có một dãy nhà tắm, nhớ đừng có nghịch nước.
Đôi mắt bà tràn đầy âu yếm, nhìn từng đứa trẻ "to xác", giọng nói dịu dàng vang lên.
- Bây giờ mấy đứa thay đồ sạch sẽ đi rồi xuống dùng bữa.
Nhóm người chơi vội vàng đáp lại, sau đó đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu phân chia phòng. Mấy cô gái lén lút nhìn về phía Diệp Huyền Thanh, cảm thấy người đàn ông cao lớn và trầm tĩnh ấy rất đáng tin, cực kì muốn chung phòng với anh.
- Anh ơi, em... em có thể chung phòng với anh không ạ?
Cố Từ Thần đứng gần đấy nghe một em gái tương đối xinh xắn ngập ngừng mở lời với Diệp Huyền Thanh. Cậu nghiêng đầu nhìn anh, vừa lúc chạm đến tầm mắt của Diệp Huyền Thanh. Cố Từ Thần nghe thấy anh trả lời.
- Xin lỗi, tôi không thể cùng phòng với cô. - Anh rũ mi mắt, giọng nói trầm thấp ấm áp mang theo cưng chiều cùng hoài niệm - Em ấy sẽ không vui.
Cô gái ấy ngớ người, theo quán tính muốn hỏi “em ấy” trong lời của anh là ai. Song, cô cảm thấy như vậy quá bất lịch sự nên đành thôi. Cô vội vàng cúi đầu, chân thành nói:
- Em xin lỗi, em không nghĩ đến... Xin lỗi đã phiền anh ạ.
Diệp Huyền Thanh khẽ lắc đầu, đáp:
- Không sao, không cần xin lỗi tôi.
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây, Cố Từ Thần rơi vào trầm mặc, không nói gì. Ngay cả khi người bên cạnh gọi, cậu vẫn không hề nghe thấy. Tâm tình cậu bây giờ rất phức tạp, không biết dùng ngôn ngữ gì để giải thích.
Diệp Trà ngẩng đầu nhìn cậu, bé dường như nghĩ đến điều gì đó, chân ngắn chạy về phía Diệp Huyền Thanh. Bé kéo tay áo anh, Diệp Huyền Thanh bế bé lên, Diệp Trà liền ghé vào tai anh thấp giọng thì thầm. Khóe môi anh hơi cong lên, sau đó ôm Diệp Trà lại.
Lê Tuấn, Phượng Trần cùng Trần Liễu nhìn thấy Diệp Huyền Thanh đi đến thì không khỏi cảnh giác. Diệp Huyền Thanh nhét Diệp Trà vào lòng Cố Từ Thần, chủ động giới thiệu.
- Diệp Huyền Thanh, hi vọng được hợp tác với mọi người.
Lê Tuấn quan sát người đàn ông đối diện, trong mắt là dò xét cùng nghi ngờ.
- Vì sao lại hợp tác với chúng tôi?
Hắn nhìn ra được người này không hề đơn giản, chẳng biết anh ta hợp tác với họ có vì lợi ích cá nhân hay không? Nếu như thế, Lê Tuấn chắc chắn không chấp nhận. Người như vậy rất dễ bán đứng đồng đội, sẵn sàng hi sinh đồng đội để bảo toàn lợi ích cá nhân.
- Anh ấy mạnh lắm lắm luôn đó ạ! - Diệp Trà nhanh nhảu trả lời. - Ở màn hai, bé thấy anh đánh quỷ tan xác luôn!
Cố Từ Thần chau mày, không nghĩ đến Diệp Trà lại lên tiếng. Cậu mím môi, đối diện với ánh mắt của ba người liền không tình nguyện gật đầu. Diệp Huyền Thanh rất mạnh, đó là sự thật không thể thay thế. Nhưng cậu không muốn quá gần gũi với anh ta, quanh đi quẩn lại lại bị đứa nhóc bên cạnh mình bán đứng! Cậu tức giận vỗ nhẹ mông bé một cái, Diệp Trà không sợ mà còn bật cười khúc khích, ôm lấy cổ Cố Từ Thần mà làm nũng.
Lê Tuấn thấy hai người biết Diệp Huyền Thanh, cũng hạ xuống sự cảnh giác, đồng ý để anh chung phòng. Tính cả Diệp Huyền Thanh thì bọn họ vừa vặn sáu người, nhất trí chọn phòng nhỏ. Nhóm người chơi nhanh chóng thay trang phục của trại trẻ, sau đó đi xuống nhà dưới.
Bọn trẻ đã xuống trước, ngồi quanh bàn dài, vẫn còn hơn mười chỗ trống dành riêng cho bọn họ. Mọi người nhanh chóng vào chỗ ngồi, yên tĩnh dùng bữa. Ngày đầu tiên, ban sáng trôi qua vô cùng yên bình, đến mức một số người dường như quên rằng bọn họ đang trong trò chơi. Có người vô tâm vô phế còn cho rằng nhiệm vụ của hệ thống chính là chăm sóc những đứa trẻ này. Nhưng trò chơi của hệ thống làm gì đơn giản như thế?
Sau khi dùng bữa xong, Keiko tập trung nhóm trẻ và người chơi lại, nở nụ cười hiền lành.
- Nào, chúng ta đã dùng bữa xong rồi, cùng nhau chơi một trò chơi nhé?
Đáng lẽ khi nghe thấy được chơi, bọn trẻ phải reo mừng, song thực tế lại trái ngược hoàn toàn. Trên gương mặt bầu bĩnh của chúng tràn đầy lo lắng, thậm chí còn có chút sợ hãi, đôi mắt ngây thơ thành khẩn cầu xin nhìn dì ấy. Thế nhưng Keiko như không nhìn ra, vẫn cười hiền hòa.
- Chà, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò gì nhỉ? Để xem nào, ở đất nước của dì có một trò chơi dân gian khá thú vị tên là 'Kagome Kagome' hay còn gọi là 'Chú chim nhỏ trong lồng'. Luật chơi rất đơn giản.
Dì nhìn một bé gái bên cạnh mình, dịu dàng xoa tóc bé. Bé gái ấy lại như không cảm nhận được tình thương của dì, đôi mắt lớn trợn to, nước mắt viền quanh hốc mắt, chỉ cần chớp nhẹ một cái liền rơi xuống. Thế nhưng bé không dám, chỉ có thể run rẩy đứng nghe dì nói.
- Các bé sẽ nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn lớn, sau đó chúng ta sẽ chọn ra một người ngồi giữa vòng tròn, bịt mắt người ấy lại. Các con