Cố Từ Thần cứ như vậy ngủ một mạch đến sáng, không bị ai làm phiền. Lúc cậu tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ôn hòa xuyên qua rèm cửa, dịu dàng đậu lên vai. Cố Từ Thần nhìn qua bên cạnh thì trông thấy Diệp Trà đã dậy từ bao giờ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay chống má nhìn cậu khiến Cố Từ Thần không khỏi ngại ngùng.
- Diệp Trà\, em dậy lâu chưa? Sao không gọi anh?
Em bé đong đưa hai chân, đôi mắt to đơn thuần đặc biệt đáng yêu như chú mèo nhỏ, ngoan ngoãn đáp:
- Anh Thần Thần rất mệt\, ngủ say ơi là say nên Trà hổng có gọi ạ.
Cố Từ Thần sờ sờ mũi, nhanh chóng đứng lên sửa soạn lại bản thân rồi dắt bé Trà ra ngoài. Hai phòng xung quanh cậu đều đã ở dưới lầu hết. Song, Cố Từ Thần không vội vàng xuống, cậu để Diệp Trà đứng xa phòng của Võ Chí Công, còn mình thì ở mép cửa quan sát.
Võ Chí Công không đóng cửa phòng lại, đứng bên ngoài cậu vẫn có thể nhìn rõ bên trong. Giữa nhà chính là cái xác của người xấu số. Dưới sàn nhuộm một màu đỏ thẫm, mùi máu tươi kích thích khứu giác khiến Cố Từ Thần nhíu mày, đưa tay che mũi. Cậu mím môi chịu đựng cơn buồn nôn, căng mắt ra quan sát kỹ cái xác. Nội tạng bên trong dường như đã bị moi sạch, xếp xung quanh cái xác. Tay, chân, bụng đều bị rạch một đường dài, mở phanh ra. Những vị trí nội tạng đều đã được thay thế bằng bông gòn, nặn thành hình cơ quan nội tạng. Hình ảnh đẫm máu khủng bố ánh nhìn. Cố Từ Thần hít sâu một hơi, tiện tay khép cửa lại. Cậu không muốn bé Trà nhìn thấy cảnh này, nó chắc chắn sẽ ám ảnh bé đến suốt đời mất.
- Anh ơi?
Diệp Trà nhỏ giọng lên tiếng, lóng ngóng đưa tay nhỏ nắm lấy tay cậu.
- Chúng ta đi thôi.
Cố Từ Thần dắt bé xuống nhà dưới, trông thấy mọi người đã có mặt đầy đủ ở bàn ăn. Kẻ khóc người rầu, gương mặt đanh lại vì căng thẳng cùng sợ hãi. Trước khi xuống bàn ăn, bọn họ đều đi ngang qua phòng Võ Chí, nhìn rõ thảm cảnh bên trong đấy. Cảnh tượng kinh khủng đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng đủ khiến bọn họ mường tượng ra. Ba người còn lại của phòng đó đều ngồi thẫn thờ, mặt cắt không còn một giọt máu, kể cả gã cao to cũng không ngoại lệ. Họ không nghĩ đến dì Lưu sẽ bị sát hại một cách tàn nhẫn như vậy.
Trên bàn, các món ăn dân dã tỏa ra hương vị mê người, màu sắc bắt mắt kích thích thị giác nhưng chẳng ai động đũa. Bọn họ còn mãi chìm đắm trong nỗi sợ hãi của bản thân, chưa vực dậy được tinh thần sau cú sốc ban nãy.
Cố Từ Thần dắt theo bé Trà ngồi xuống chỗ còn trống, cẩn thận giúp bé lau sạch tay rồi nói:
- Bé Trà muốn ăn gì\, anh gắp giúp bé.
Diệp Trà bặm môi, đôi mắt tròn to nhìn một bàn thức ăn phong phú, chỉ dĩa thịt bò xào đậu que gần nhất, cười đáp:
- Thịt bò nhìn ngon nhất! Anh Thần Thần ăn với bé Trà đi ạ.
Cố Từ Thần thấp giọng đáp một tiếng, sau đó gắp thịt bò vào chén cho bé Trà, chậm rãi cùng bé dùng bữa, hoàn toàn không để tâm đến bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn.
- Chàng trai trẻ\, cậu không sợ thức ăn có vấn đề sao? - Gã gầy gò run cầm cập\, khàn khàn hỏi\, - Cứ... cứ như vậy mà ăn\, lỡ chẳng may trúng độc thì thế nào?
Cố Từ Thần gắp những món trẻ con ăn được cho Diệp Trà, lạnh nhạt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, thản nhiên đáp:
- Anh nghĩ hệ thống sẽ làm chuyện dư thừa đó sao?
Gã bị hỏi như thế thì trầm mặc, cảm thấy hệ thống chắc hẳn sẽ không “hố” người chơi thế này. Nếu như ngay cả thức ăn cũng có độc thì cần gì dùng đến ma quỷ. Bảy ngày nhịn đói cũng đủ khiến họ toi mạng. Gã cắn răng, quyết định liều mạng ăn, ngấu nghiến mấy món ăn trước mặt. Gã dường như đã tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ đến cái chết của mình. Gã cho rằng chết vì độc có khi còn nhẹ nhàng hơn cái chết của dì Lưu.
Ngoài Cố Từ Thần, bé Trà cùng gã gầy gò thì chẳng một ai chạm đến thức ăn trên bàn. Cứ nhìn đến những miếng thịt, bọn họ lại nhớ tới nội tạng cùng thịt vụn của dì Lưu vương vãi trên sàn nhà, ghê tởm đến mức muốn nôn.
Tô Trang vẫn còn sang chấn tâm lý do những chuyện tối qua, cô ta co rụt người, bả vai khẽ run, đôi mắt láo liên nhìn quanh. Trông thấy dáng vẻ bình thản dùng bữa của Cố Từ Thần, cô ta không khỏi tức giận, nói bóng gió:
- Gặp chuyện này mà còn ăn được\, mất nhân tính!
Cố Từ Thần còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Trà ngồi bên cạnh đã nói:
- Em không được phép ăn sao ạ?
Đôi mắt to tròn của bé hiện lên tia mờ mịt, nước mắt nhanh chóng dâng lên. Bé cúi gằm mặt, hít hít mũi, mếu máo:
- Nhưng... nhưng em đói lắm... Anh ơi\, Trà Trà ăn sáng là sai ạ?
Cố Từ Thần trông thấy bé khóc, không khỏi đau lòng. Đứa nhỏ ngoan cậu che chở còn không dám nặng lời, vậy mà lại bị một kẻ nào đó dọa đến rơi nước mắt.
Chẳng qua ở nơi mọi người không thấy, Diệp Trà hơi cong khóe môi nở nụ cười tinh nghịch, sau đó trở lại như thường. Ai bảo chị này bắt nạt anh Từ Thần của bé cơ chứ? Hừ, bé hổng có vui đâu!
- Bé Trà không sai. Em đói thì cứ ăn\, đừng để ý đến chị ta. Chị ta không ăn ngon được nên ghen tị với em đấy.
Cố Từ Thần vừa lau nước mắt vừa dỗ dành bé, cậu lạnh lùng nhìn Tô Trang, cười khẩy một tiếng.
- Chung một phòng với dì ấy mà không cứu\, rốt cuộc ai mất nhân tính hơn ai?
Tô Trang cứng họng, mấp máy môi mãi vẫn không thể nói thành lời.
Trần Liễu thẫn thờ nhìn bàn ăn, nước mắt chảy dài trên đôi gò má tái nhợt. Dì Lưu hôm qua vẫn còn nói chuyện với em, an ủi em, vậy mà hôm nay đã đi rồi. Em chẳng thể giúp gì cho dì ấy, thậm chí còn không đủ can đảm để chôn cất dì Lưu.
- Em muốn về\, em không muốn ở đây nữa\, hu hu...
Trần Liễu gục mặt xuống bàn, khóc nấc lên. Tiếng khóc bi thương của cô gái nhỏ khiến không khí trên bàn ăn càng thêm trầm xuống. Áp