Một bàn tay đột ngột nắm lấy tay cậu, Cố Từ Thần giật mình hất bàn tay ấy ra, khuỷu tay vô tình va vào cạnh tường phát ra tiếng 'cạch' trầm đục. Già làng đang mài dao bên ngoài nghe thấy, lập tức quay lại, đôi mắt xếch sắc lạnh nhìn chằm chặp về phía hai người. Tay bà ta cầm dao phay, gằn giọng lên tiếng.
- Ai đó?
Cố Từ Thần thầm than không ổn. Cậu nhịn đau ở khuỷu tay, cắn chặt môi chuẩn bị tinh thần một sống một chết với bà ta. Cùng lắm thì xem như diệt trừ một mối nguy hại cho dân làng đi. Dựa theo lời của cô gái ban nãy thì việc làm của bà ta chắc chắn không để lộ ra cho người dân biết. Cũng đúng thôi, dù sao chuyện này quá mức ác độc!
Già làng nhìn chằm chằm về căn phòng chứa dụng cụ, da mặt căng chặt, ánh mắt ngoan độc. Tay bà ta cầm dao phay, bước chầm chậm về phía đó, dụ dỗ.
- Đừng trốn nữa\, ra đây bà thương. Trong đó bụi bẩn nhiều lắm\, hít nhiều không tốt đâu.
Nếu như không phải chứng kiến hình ảnh tàn bạo vừa rồi, Cố Từ Thần chắc chắn sẽ lầm tưởng bà ấy hiền lành thật sự. Đáng tiếc, điều đó không phải.
Khoảng cách giữa già làng và Cố Từ Thần càng lúc hẹp, cả người cậu căng cứng, không dám lơ là giây phút nào. Ngay khi già làng đứng trước cửa, bỗng có tiếng lục đục phát ra từ phía khác thu hút sự chú ý của bà ta. Già làng dừng lại một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi. Thế nhưng Cố Từ Thần không vội ra ngoài, cậu mím môi, thả chậm hơi thở, cẩn trọng quan sát tình cảnh xung quanh qua khe hở.
Quả nhiên năm phút sau, già làng lại bước nhanh vào. Bà ta không nhìn thấy điều gì khác lạ thì không khỏi hụt hẫng, nghi hoặc lẩm bẩm:
- Chắc là nghe nhầm rồi. Thật là\, già cả tai lãng mất.
Nói rồi, già làng liền xoay người rời khỏi tầng hầm. Cố Từ Thần nghe loáng thoáng tiếng cụ Thái gọi già làng, dáng vẻ của bà ta khi rời đi vô cùng gấp gáp, chắc hẳn sẽ không quay lại đây. Cố Từ Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đẩy nhẹ cửa bước ra ngoài.
- Xin lỗi\, khi nãy tôi không nên giữ tay cậu. - Phượng Trần thành khẩn nói - Tôi sợ cậu nảy sinh lòng đồng cảm mà chạy ra nên tôi mới…
Cô không nghĩ đến hành động nhỏ của mình đã đưa hai người vào tình cảnh nguy hiểm như thế. Nếu đoán trước được mọi việc, cô chắc chắn sẽ không hấp tấp nắm tay Cố Từ Thần. Người này đâu phải kẻ không biết phân tích tình hình.
- Không sao\, tôi hiểu ý cô.
Cố Từ Thần không có ý trách cứ Phượng Trần. Một phần lỗi cũng nằm ở cậu, do cậu phản ứng hơi thái quá nên mới khiến già làng chú ý đến. Hiện tại mọi chuyện đã qua, cũng không nên tìm cách truy cứu trách nhiệm ai.
Phượng Trần nhìn cậu một lúc, sau đó dời tầm mắt đến cô gái đã ngất dưới sàn nhà. Cô hơi do dự, cuối cùng hạ quyết tâm, tiến đến cởi trói cho cô gái.
- Cô gái nhỏ\, hi vọng cô sẽ chạy thoát được.
Phượng Trần thấp giọng nói, đôi mắt mang theo thương xót nhìn cô gái ấy. Cô chỉ có thể giúp đến đây thôi, những thứ còn lại phải tùy thuộc vào cô ấy. Phượng Trần biết sức mình có hạn, không thể cứu người này. Việc cởi trói coi như đã tạo điều kiện cho cô chạy trốn, những chuyện còn lại phải tùy thuộc vào cô ấy thôi.
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, Cố Từ Thần dường như nhớ đến gì đó, đột ngột quay ngoắt lại, tiến tới phía tủ gỗ.
- Khoan đã!
Cố Từ Thần vội vàng lên tiếng, cậu không đợi Phượng Trần đáp lại mà nhanh chóng cúi người xuống, nhìn dưới gầm tủ.
- Tôi thấy một thứ gì đó - Cố Từ Thần khẽ nói - Hình như là quyển sổ.
Nói rồi, cậu liền với tay vào trong lấy nó ra, sau đó nhét vào túi áo. Ban nãy, khi quan sát già làng lúi húi chuẩn bị vật tế, Cố Từ Thần đã nhìn thấy vật gì đó ánh lên như kim loại ở dưới gầm tủ. Nó trông khá giống đầu bấm của một cây bút bi. Ở nơi này, bút bi xuất hiện là một chuyện kì lạ, trừ khi có người cố tình đặt nó ở đấy. Không ngờ đến lại tìm thấy một vật quan trọng như vậy!
Cố Từ Thần mím môi, trong lòng nhẹ nhõm, suýt tí nữa là bỏ qua một manh mối quan trọng.
Sau đó, hai người nhanh chóng thông qua ô cửa nhỏ ban nãy mà rời đi. Cố Từ Thần còn cẩn thận đóng nó lại không khác gì lúc đầu, tránh cho bà ta nghi ngờ.
***
Nhóm Lê Tuấn đứng bên trên chờ Cố Từ Thần cùng Phượng Trần đã rất lâu, lâu đến mức ngay cả hắn cũng sợ bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Diệp Trà không nén nổi nôn nóng, chân nhỏ lon ton chạy xung quanh cửa, lâu lâu lại ngó vào xem anh trai của mình đã ra chưa. Đột nhiên bé reo lên đầy vui vẻ thu hút sự chú ý của hai người còn lại.
Lê Tuấn liền đi đến, thấy được hai người, sau đó vội vàng kéo bọn họ lên.
- Trước khoan kể đã\, chúng ta quay về nhà nhỏ rồi bàn bạc sau. Nơi này không an toàn!
Cố Từ Thần vừa thở dốc vừa nói, cậu thoáng nhìn xuống dưới, nó vẫn là một màu đen kịt như miệng quái thú chực chờ nuốt chửng bất kì ai rơi xuống. Lê Tuấn gật đầu đồng ý, sau đó cùng mọi người trở về phòng khách của nhà sàn.
- Chị Phượng Trần\, anh Từ Thần\, hai người uống tí nước nóng cho ấm người đi ạ. - Trần Liễu đem hai cốc nước ra\, nhỏ giọng nói.
- Cảm ơn em.
Phượng Trần mỉm cười đáp, đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ lại dịu dàng nhìn cô gái nhỏ. Mặt Trần Liễu nháy mắt đỏ bừng, lúng túng nói đừng khách sáo rồi ngồi xuống bên cạnh. Dáng vẻ ngây ngô, đáng yêu ấy khiến Phượng Trần không khỏi bật cười khúc khích.
Cố Từ Thần nhấp một ngụm nước nóng, trầm mặc lúc lâu rồi mới lên tiếng kể lại mọi chuyện. Bọn họ nghe xong không khỏi phẫn nộ, đặc biệt là khi có cả dấu tay của trẻ em bên trong đó.
- Lễ vật dâng thần linh cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Bà lão già làng ấy lại dám lén lút giết chết những cô gái\, còn... còn dùng mỡ người làm dầu và nến. Mẹ nó! Quá kinh tởm!
Lê Tuấn nhịn không được chửi tục một tiếng, tức đến mức không bình tĩnh nổi. Người nào sống trong thời đại hòa bình, yên ổn ở thế kỷ XXI cũng không thể chấp nhận được chuyện