Tuyên Anh nhìn Vong Ưu băng bó cho Vong Kỳ mà nước mắt chảy xuống hai hàng , Kha Ly tức giận nhìn đến nói
" Tại sao cô lúc nào cũng làm Vong Kỳ ca ca bị thương vậy hả ? "
" Em xin lỗi "
" Nếu chúng tôi không tìm ra các người , thì Vong Kỳ ca ca có phải sẽ chết luôn hay không hả ? "
Lời nói Kha Ly hiện lên sự tức giận tột độ , Tuyên Anh cúi đầu
" Em xin lỗi ạ "
" Im đi , cô xin lỗi thì được gì chứ ? "
Bàn tay Tuyên Anh siết chặt lại , bỗng thân ảnh Tự Thành hiện ra.
Mọi người dồn sự chú ý vào hắn , Thiên Hà hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
Tự Thành đưa tay chỉ vào hang động trước mặt họ rồi biến mất , Thiên Hà và Tuyên Anh nhìn nhau.
Sau đó đồng loạt đứng lên e dè đi vào , khắp nơi bây giờ đã được dán bùa nên tiếng cười xung quanh đã không còn.
Tuyên Anh đi vào nhìn bên trong tối tăm , liền cầm nhánh củi to lên chiếu sáng.
Từ bên trong tỏa ra hương thơm kỳ lạ mà giờ đây họ mới để ý ...
Tuyên Anh bước theo sau Thiên Hà , cả hai đi càng sâu thì động càng dài.
Hai bên đất đá đôi khi rơi xuống , ánh lửa mập mờ phản chiếu hang động.
Phút chốc họ dừng lại , dưới ánh lửa là cả một dàn hoa có màu xanh biếc xinh đẹp.
Những cánh hoa như chiếc lá dài xếp tầng lên nhau , Thiên Hà kinh ngạc vui vẻ
" Là Linh Ty Phục Hoa trong sách đã nói "
Tuyên Anh nghe xong cũng vui mừng , liền đi tới muốn hái nhưng tiếng nói Thiên Hà vang lên
" Cẩn thận , loài hoa này phải hái tận gốc.
Và không được làm ảnh hưởng đến các bông khác , chỉ có thể hái một đóa.
Nếu không , chất độc sẽ xâm nhập vào cơ thể em "
Tuyên Anh nghe xong sững người nhìn lên , Thiên Hà bước tới đẩy nhẹ Tuyên Anh ra nói
" Để chị làm cho "
Thiên Hà ngồi xuống cẩn thận hái bông , cô lơ lửng giữa không trung bên cạnh Tuyên Anh.
Khóe môi nhếch lên , đôi mắt cô liếc về phía cần cổ trắng ngần xinh đẹp của cô ta.
Có một sợi dây chuyền mang hình mặt trăng trắng xinh đẹp tỏa sáng nhàn nhạt , sau đó dời mắt qua Thiên Hà
" Được rồi , mau đi thôi "
Cô nhìn Thiên Hà vui vẻ cầm đóa hoa nắm lấy tay Tuyên Anh chạy ra ngoài , đôi mắt liếc qua bụi hoa đó.
Cười lạnh , dùng bùa đốt cháy.
Phút chốc cả dàn hoa bị ngọn lửa bao quanh thiêu rụi đến lụi tàn ...!Cô biến mất giữa hang động
___________ ___________
Thân ảnh cô lơ lửng trong không gian , lạnh nhạt bước vào trong phòng.
Một cục bông trắng nhào tới , nước mắt lưng tròng sợ hãi
" Oa oa ...!k ...!ký ...!chủ xấu xa ...!oa oaa ...!xấu xa ...!"
Hai tay nhỏ của nó đấm đấm vào người cô không có tí sát thương nào , cô xách cục bông trắng đó lên.
Nó vẫn còn nhắm chặt mắt , giọt pha lê bên hai khóe mi đọng lại.
Cô bước tới , tiểu Huyết đang ngồi trên bàn.
Tiểu Hắc đậu lên thành ghế , Ciara đứng một bên cúi đầu
" Mừng Vương trở về "
" Ừ ...!có chuyện gì vậy ? "
" Ký chủ còn nói sao ? Sao đem thứ đó về làm gì ??? Oa oa ...!"
Tiểu Bát Đản nói xong rồi khóc lên , cô liếc qua cái đầu dị dạng đáng sợ đang được đặt trên khay.
Tiểu Huyết kế bên nói
" Chủ nhân , con heo nhỏ sợ mấy thứ này ...!Người còn kêu Hắc Ảnh mang về.
Là hù nó sao ? "
Cô mỉm cười nhạt ngồi xuống , đặt tiểu Bát Đản đang co ro lên đùi mình.
Bàn tay vu.ốt ve bộ lông trắng mịn của nó , nước mắt từ khóe mi tiểu Bát Đản vẫn rơi xuống.
Cô lạnh nhạt nói
" Nhiệm vụ đã xong "
Tiểu Bát Đản bỗng nhiên ngước lên , như nhớ ra gì đó liền hoảng hốt nói
" Ký chủ , người sao chưa làm nhiệm vụ mà ? "
" Ta làm rồi "
" Cái gì ? (⊙o⊙)?"
" Ngươi kêu ta thiêu rụi hoa , ta làm rồi "
Cô bình thản trả lời , tiểu Bát Đản ngớ người
" Hể ??? ⊙▽⊙? "
" Chẳng phải sao ? Ta thiêu một bụi hoa luôn rồi "
" Không ...!ý của ta không phải vậy.
Ký chủ , ta là nói người không cho nữ9 lấy được hoa mà "
" Ngươi nói không rõ "
" Người ...!người chơi ăn gian "
Tiểu Bát Đản đưa tay nhỏ tố cáo cô , cô cười nhạt đưa tay véo má nó
" Ta không có "
" Ký chủ ...!người tính kế hệ thống , không tính "
Nó phồng má đánh hai tay nhỏ vào người cô , cô cười nhạt xoay lọn tóc tím trước ngực bình thản nói
" Được thôi ...!vậy cho ngươi ngủ với cái đầu đó "
Đoàng !!!
Tiểu Bát Đản hóa đá , gương mặt như mùa xuân nở nhảy lên cười tươi dùng hai tay nhỏ đấm bóp vai cho cô
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ , thưởng 7000 điểm ]
Tiểu Bát Đản trong lòng thầm nuốt lệ , cô phất tay.
Ciara cầm cái khay đó lên rồi biến mất , tiểu Huyết mỉm cười nhẹ rồi hỏi
" Chủ nhân , sao người lại để con nhóc đó lấy được hoa ? Chẳng phải con heo đang giúp người sao ? "
" Êh êh ! Nói ai là heo hả rắn thúi chết dẫm ? "
Tiểu Bát Đản nhảy lên bàn tức giận đánh vào đầu của tiểu Huyết
" Đau ...!ta nói mi đó đồ con heo chết nhát "
" Ta chưa kiếm chuyện với mi nha , đồ rắn thúi xấu xí khó ưa "
" Ta thích gọi ngươi là heo thì sao ? Là heo thì cứ nhận , cần gì ngại "
Tiểu Huyết cười khinh bỉ khiến tiểu Bát Đản nổi giận nắm lấy đuôi tiểu Huyết quơ quơ thân rắn xoay vòng.
Miệng nhỏ mắng
" Ngươi mới là heo , cả nhà ngươi là heo "
" Con heo mập , bỏ gia gia mi xuống mauuu ...!"
" Ngươi dám đòi làm gia gia bản hệ thống ? Mơ điiiii "
" CON HEO CHẾT TIỆT NHÁT GANNNN "
" TA QUAY CHẾT NGƯƠI ĐỒ RẮN THÚI , SAU ĐÓ MẦN THỊT RẮN LÀM MỒI NHẮM RƯỢU "
..........
Tụi nó lại cãi nhau um xùm , không khí phút chốc ồn ào.
Cô đưa tay nâng ly rượu nhấp một ngụm , đôi mắt bơ phờ nhìn vào khoảng không.
Cô liếc qua tiểu Hắc vẫn đang nhìn mình , thở dài đứng lên bỏ lại câu nói
" Sau này các ngươi sẽ hiểu "
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết dừng cãi vã , cả ba nhìn nhau.
Tiểu Hắc nói
" Ta thấy chủ nhân có gì đó rất lạ "
" Tiểu Hắc Hắc cũng thấy vậy sao ? "
Tiểu Bát Đản nghiêng đầu nói , tiểu Huyết xì lưỡi híp mắt
" Cả con heo ngu ngốc nhà ngươi cũng phát hiện ra , vậy thì có chuyện gì đó bất thường rồi "
" ( ̄- ̄) Êh ...!"
" Chủ nhân ...!sẽ không sao "
Tiếng nói tiểu Hắc kiên định vang lên , cả 3 vật nhỏ đều âm thầm đặt sự tin tưởng tuyệt đối lên người cô ...!Không phải là một lời cầu chúc ...!mà là sự khẳng định ...
______________________
Cô xuất hiện ở Tiên Tháp , lặng nhìn những chồng sách cao ngất ngưỡng.
Đôi mắt đỏ như máu tĩnh lặng , cô bước tới một góc ngồi xuống tựa đầu vào thành kệ cao lớn.
Xung quanh bốn phía đều có kệ sách ngất ngưỡng , cô khẽ nhắm mắt lại.
Khi mở ra lần nữa , trước mắt đã có vài chồng sách cao đặt ở trước mặt.
Cô vươn tay bắt đầu mở ra xem ...
Thời gian trôi qua vô định , từng trang giấy lật qua.
Đôi mắt chuyển động theo dòng chữ ...!Mọi thứ tựa như một cõi hư vô ...
Cô cứ thế xem từng cuốn , từng cuốn một.
Hàng mi cong vút run nhẹ , đôi mắt dần trở nên nặng trĩu và mệt mỏi một cách kỳ lạ ...
Bang ...!!!
Cuốn sách trên tay cô rơi xuống , đôi mắt nhắm nghiền không động đậy.
Hồn thức cô lạc vào bóng tối vô hạn , mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường.
Quả cầu ánh sáng yếu ớt lần nữa xuất hiện , tia sáng nhàn nhạt tỏa ra.
Âm thanh vang vọng
" CHỦ ...!NHÂN ...!THOÁT ...!THOÁT KHỎI ...!CHẠY ...!QUỶ ...!LINH HỒN ...!NÔ LỆ ...!CHỦ NHÂN ...!CHỦ NHÂNNNNN "
Ầm !!!
Cô choàng tỉnh một lần nữa , bàn chân lỡ đạp đổ chồng sách bên cạnh.
Mồ hôi chảy ra , bỗng nhiên linh hồn cô có một sự chấn động .
" Phụt ...!"
Bàn tay run rẩy đưa lên , cô nhìn những giọt máu rơi trên đất.
Đôi đồng tử co rút lại , hàng mi khẽ run.
Cô nhìn bàn tay mình , đôi mắt liếc qua đóng sách sau đó lóe lên tia sáng lạnh.
Cô vươn tay nắm lấy một cuốn sách có bìa màu đen với hoa văn nổi xinh đẹp đặc biệt , cô lật ra từng trang .
Liếc qua từng trang sách thật nhanh , bàn tay chuẩn bị lật giấy của cô bỗng dừng lại.
Đôi đồng tử bất động nhìn vào cuốn sách , sau đó một nụ cười tàn bạo quỷ mị lại mang theo hàn băng vươn lên
" Ha ha~ ...!"
Âm thanh tựa như cõi u minh vang vọng cả không gian trống rỗng , như một con ác quỷ với nụ cười khiến linh hồn người phải sợ hãi.
Cùng với đôi mắt đỏ như máu phát ra quang lệ tinh túy ...!Cô chống tay lên kệ sách đứng dậy.
Bước đi với sự bạo ngược vẫn còn tồn tại và vươn lại trong không gian ...
Quyển sách nằm trên những cuốn sách khác , bìa đen nổi bật cùng với những dòng chữ đỏ như máu in ở giữa ...!: LỜI NGUYỀN ĐỊA NGỤC
____________________________
Bệnh viện :
Tuyên Anh cầm một hộp đồ ăn đi vào , nhìn Vong Kỳ đang nữa nằm nữa ngồi xem tài liệu mà đi tới nói
" Thầy đừng xem nữa , sẽ không tốt cho sức khỏe đâu "
" Không sao , em không cần lo "
Tuyên Anh đặt đồ trên bàn , vừa dọn ra vừa nói
" 3 ngày trước nếu không nhờ có thầy bảo vệ , em cũng đã không lấy được Linh Ty Phục Hoa.
Cảm ơn thầy rất nhiều "
" Em cứ nói như vậy , đây là trách nhiệm của thầy "
Vong Kỳ mỉm cười ôn hòa , sau đó nhìn ra cửa sổ.
Màng cửa đang bay phấp phới , đôi mắt mông lung hiện lên tia nhớ nhung.
Sau đó lại cúi đầu cười tự giễu