Hàng mi cong vút khẽ run , hai mắt cô mở ra liền thấy mình đang nằm trên giường.
Cô từ từ ngồi dậy , đưa tay vén lọn tóc mai bên sườn mặt.
Từ tối qua cô đã giả ngất đi , bây giờ là lúc để ứng phó ...
Nụ cười vươn lên môi nhợt nhạt , thay ra bộ đồ trắng thường ngày.
Đi xuống phòng ăn , mọi người đã tập hợp đầy đủ ...!Băng Du thấy cô liền lo lắng
" Chị sao rồi , đã đỡ mệt hơn chưa ? "
" Cảm ơn , tôi khỏe "
Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Lăng Vũ , nhìn bàn thức ăn nghi ngút khói.
Cầm đũa bắt đầu ăn , Cẩn Duệ nheo mày
" Không định giải thích ? "
" Ma pháp của tôi "
Cô không vòng vo nhiều lời mà trực tiếp nói ra , Cẩn Duệ kinh ngạc , nghi hoặc
" Bạch Hỏa ? Ngọn lửa đó là ma pháp của cô ? Vậy tại sao đêm qua lại oanh động như vậy ? "
" ...!Từ chối trả lời "
Cô húp một miếng canh , gương mặt vẫn không có tí cảm xúc gì.
Kỳ Anh nâng gọng kính vỗ nhẹ vai Cẩn Duệ đang chuẩn bị tức giận.
Hắn hỏi
" Ổn chứ ? "
" Rất ổn "
Không khí bắt đầu trầm lắng lại , gương mặt cô có chút nhợt nhạt nhưng như thế càng tôn lên khí chất đặc biệt lãnh tĩnh đó.
Lăng Vũ vẫn cúi đầu , tay đưa qua nắm lấy bàn tay cô ...
" ...!Lạnh ...!"
Cô mỉm cười nhẹ , dựa hơi gần lại hắn hỏi
" Quan tâm tôi ? "
" Ăn cháo "
Lăng Vũ nói rồi đưa ra trước mặt cô một tô cháo yến , mọi người câm nín dùng bữa.
Thịnh Phong Thần lạnh lẽo liếc qua , đôi mắt nhìn vào đôi tay đang nắm của cô và Lăng Vũ.
Sau đó hạ mắt tiếp tục ăn ...
Bọn họ đề nghị cô nghỉ ngơi thêm , nhưng cô đã từ chối.
Thế là cuộc hành trình tìm kiếm Quốc Vương và Hoàng Hậu bắt đầu ...!Phải !!! Là tìm kiếm , vì đơn giản các trưởng lão đã nói phải tìm kiếm hai người họ .
Cô bước đi trên phố , bàn tay trắng mịn thon dài cầm lấy một cái đũa phép.
Nhàm chán mà xem xét , đám vật nhỏ đều nghe lời cô mà chuyên tâm bế quan tu luyện.
Nên đã biệt tăm biệt tích khá lâu , càng khiến cô hài lòng ...!Đôi mắt đỏ như máu nhìn vào khoảng không vô định , cô tiếp tục bước đi trong dòng người ...
Cô có một nỗi lòng , lý do cô ít khi ra tay đối đầu với kẻ thù mà chỉ để thuộc hạ làm.
Đơn giản rằng ...!trong đám người hỗn tạp ấy ...!một chút nào đó , cảm giác ấy thật khó nói nên lời , nhưng cô thấy bọn chúng vẫn không đủ khả năng để cô ra tay.
Cô thật tham vọng và kiêu ngạo , nhưng đó là bản tính , chính cô mới hiểu được điều đó.
Tận sâu trong linh hồn cô luôn khát khao sức mạnh , nhưng lại không tìm ra đối thủ để chiến đấu.
Cô cảm nhận được nó , cô muốn đứng trên tất cả ...!Cô liều mình nguy hiểm đi vào cái bẫy của Phượng Lam Di , không phải đơn giản vì sự nguy hiểm giúp cô khám phá ra ngọn nguồn của Hắc Ám.
Mà tận sâu trong sự đơn giản ấy ...!cô muốn thử đi vào chúng để cảm nhận sự đau đớn và một chút mùi vị của thất bại ...!Cả cái tên Quỷ Chủ kia , cô chấp nhận để hắn trói lại ở phút cuối cùng vì cô mong chờ một đối thủ xứng đáng.
Một đối thủ có thể khiến cô dốc tâm sức ra , cô chơi đùa và khiến bọn chúng sợ hãi , nhưng chúng lại chẳng hiểu được một tia trông chờ mà cô đặt lên chúng ...!Bọn chúng ...!kẻ mạnh nhưng lại ngu ngốc ...!kẻ có tài trí , lại không đủ mạnh ...!Thật là ...!nhàm chán ...!Nhưng thế giới này ...
Cô dừng lại bước chân , mặc cho những tiếng cười đùa hạnh phúc xung quanh luân chuyển.
Đáy mắt cô hiện lên một tia sát tâm rất nhanh , nhanh đến mức dường như là hư ảo ...
Cô có thể cảm nhận được nhiều mối nguy hại đang chờ đợi cô , những kẻ có cái gọi là tình yêu thiêng liêng.
Dốc hết cả trái tim và linh hồn mình vào việc bảo vệ thứ gì đó.
Nó khiến cô cảm thấy thõa mãn , bọn chúng càng trao đi tình yêu mãnh liệt ấy bao nhiêu.
Càng muốn bảo vệ mọi thứ , thì cô ...!lại càng muốn tàn phá và huỷ diệt đi tất cả.
Cảm nhận sự tuyệt vọng và gào thét ...!nó khiến cô phấn khích và mong đợi ...!Có lẽ ...!những vật nhỏ đã nhìn ra ác tâm của cô , nên tiểu Bát Đản mới muốn giúp cô đi vào thế giới này.
Ai nói rằng nó ngu ngốc ? Nó chỉ để lại cái thông minh cần thiết mà thôi ...!Còn Hắc Ảnh , luôn nhìn và hiểu nên luôn không làm cô thất vọng.
Tiểu Huyết lại muốn phục tùng mọi thứ miễn cô thấy vui ...!Những chú vật nhỏ này , khiến cô rất hài lòng ...!và chúng luôn trao cho cô một niềm tin tuyệt đối ...!Cô biết mình vẫn chưa hoàn toàn mạnh , nhưng cô muốn chiến đấu với những thế lực thật sự ...!Những kẻ ...!mamg trong mình tài năng và vượt qua Tam Giới ...! Nhưng họ ...!vẫn chưa xuất hiện , cô vẫn đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng đừng quá lâu ...!và sắp tới đây , cô sẽ được thõa mãn một phần nhỏ ...
Ha ha~ ...!hãy cho ta một trận chiến đầu tiên thật xứng đáng ...!Ta trông chờ và hi vọng điều đó ...!
Cô đứng giữa dòng người , cả vương đô xinh đẹp này và những con người lướt qua xung quanh ấy.
Họ vẫn vô tư và hồn nhiên như vậy , vui vẻ ấm áp mà làm điều mình thích.
Không hề biết rằng có một con ác quỷ thật sự đang đứng đây , đang vững bước trên mãnh đất thiêng liêng của họ ...!Và muốn ...!tàn phá họ ...
" Chị ...!mau tới đây , thứ này ngon lắm nè "
Băng Du vui vẻ kéo tay cô đi tới , cô mỉm cười nhẹ nhìn món bánh trong hộp trên tay Fry.
Cầm lên cắn thử một miếng , gật đầu
" Ừ !! Được lắm "
" Ha ha ...!chị ấy cũng thấy ngon "
Băng Du vui vẻ nói , Fry gật đầu sau đó cả ba cùng nhau thưởng thức .
Bịch !!!!!
Một người phụ nữ đâm sầm vào Băng Du khiến cả hai ngã xuống , vị phu nhân xinh đẹp đó đứng lên xin lỗi.
Ngực ôm lấy một cái gói đồ
" Xin lỗi , cô bé ...!"
" Ah ! Không sao , dì đừng lo "
Băng Du mỉm cười lắc đầu đứng lên phủi đồ , phu nhân đó kéo xuống cái khăn choàng đầu gấp gáp nói
" Mau chạy đi , có quái thú tấn công.
Chạy đi "
" Cái gì ? Quái thú ? "
Băng Du kinh ngạc kêu lên , vị phu nhân sợ hãi định cất lời thì có một âm thanh vang lên mạnh mẽ
Rầm !!!! Đoàng ..
Từ trên khung trời có một con quái vật , toàn thân màu đỏ với hai mắt đen tuyền không tròng trắng.
Răng nanh nhọn hoắc hai bên dài , móng vuốt sắt bén cùng đôi cánh đen.
Băng Du kinh hách cùng Fry đề phòng , người dân sợ hãi chạy tán loạn khắp nơi.
Con quái thú gào lên , đưa tay đập nát hơn mười người.
Sau đó đưa lên miệng cắn nuốt da thịt ...
" Cẩn thận "
Kỳ Anh và Cẩn Duệ đi tới bảo vệ Băng Du , cả hai kinh ngạc nhìn con thú lớn đang xâm lấn và đạp đổ mọi thứ.
Phút chốc cảnh vật trở nên hoang tàn đổ vỡ ..
GRẦM !!!!!!
Con quái thú nhấc chân đạp xuống , mặt đất lúng sâu.
Kỳ Anh cưỡi chổi bay lên
" Ice spear tip ( Mũi giáo băng ) "
Một mũi giáo lớn bằng băng xuyên qua người con quái thú , Cẩn Duệ cũng bay lên tham gia cuộc chiến.
Fry đứng phía dưới yểm trợ , Băng Du nhìn qua đỡ lấy người phụ nữ
" Dì mau tìm chỗ an toàn núp vào "
Người phụ nữ nghe xong chạy đi , con quái thú đưa tay đánh xuống khiến mặt đất vỡ vụn.
Cơ thể với vết thương đều tự động khôi phục khiến ai cũng kinh ngạc.
Cô đứng một bên nhướn mày , con quái thú gào lên phóng qua chỗ nữ nhân.
Đạp xuống , Băng Du kinh hãi nhanh như gió lao tới ôm lấy nữ nhân lăn qua chỗ khác.
Vô tình đụng phải một vật sắt nhọn khiến cánh tay chảy máu.
Băng Du đau đớn , đưa tay với lấy một sạp bán đồ.
Chống lấy cơ thể đỡ vị phu nhân xinh đẹp kia đứng lên , cô liếc qua.
Nụ cười vươn lên nhàn nhạt , sau đó cô phất tay tạo ra một ngọn lửa trắng .
Phựt !!!!!
Con quái vật biến mất không tăm hơi , mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Nữ nhân được Băng Du đỡ dậy hai mắt sững sờ , sau đó mỉm cười
" Ha ha ...!các học trò của Magic Aure thật đáng ngưỡng mộ "
Mọi thứ xung quanh xoáy vòng , Băng Du kinh hãi mở mắt liền thấy mình đang đứng giữa đám đông.
Ai nấy mỉm cười qua qua lại lại như chưa từng xảy ra chuyện gì
" Là sao vậy ? "
Fry kinh ngạc hỏi , cả Cẩn Duệ và Kỳ Anh cũng cứng đờ người.
Chỉ có cô là bình thản , nói
" Trở về tửu quán "
Mọi người cùng nhau trở về , vừa đến nơi đã thấy xung quanh là các hiệp sĩ hoàng gia.
Trên bàn tròn lớn tất cả đều tập trung đầy đủ , thậm chí còn có sự hiện diện của hai vị khách.
Ba tên Vương Tử ngồi chẻm chệ trên ghế , Băng Du ngạc nhiên
" Chuyện ...!chuyện này là sao ? "
Cô lạnh nhạt đi tới , cúi đầu chào với hai người kia sau đó ngồi xuống cạnh Lăng Vũ.
Băng Du nhìn qua nữ nhân xinh đẹp dịu dàng đang cao quý vận chiếc váy dài nâu đồng , kinh ngạc nhưng không thốt ra lời
" Ha ha ...!ta là hoàng hậu của Thánh Quốc Kỵ Sĩ Ánh Sáng Bạc Lightly , tên là Mira , cô bé , lại đây với ta nào "
Hoàng hậu vui vẻ kéo tay Băng Du ngồi cạnh mình , dịu dàng xem xét gương mặt của cô ta và chữa trị vết thương trên cánh tay.
Cẩn Duệ lúc đầu là sững sờ nhưng rất nhanh cũng hiểu ra , nhìn qua Quốc Vương với chòm râu đen , tóc vàng uy nghiêm ngồi đó mà cười nhạt
" Quốc Vương quả nhiên là cao thâm , khiến chúng ta bị lừa một vố "
" Ha ha ...!nhưng ta thấy có một người không như vậy "
Quốc Vương Thịnh Thất Nghễ liếc qua cô đang ngồi đó , ánh mắt mang theo thăm dò.
Băng Du nhìn qua hỏi
" Có chuyện gì vậy ? "
Niêm Liễn nâng gọng kính nhấc tách trà uống , không nhanh không chậm giải thích
" Các em đã bị phụ hoàng của anh đưa vào Du Mộng Thức , đó là ma pháp của ông ấy.
Cho phép tạo dệt nên cảnh tượng , có thể chạm vào mọi vật và cảm nhận , nhưng lại không gây ảnh hưởng đến bên ngoài.
Có thể nói nó như một ma pháp tái tạo thế giới song song giống nhau và giam cầm người thật vào trong đó "
Băng Du hiểu ra , nhìn qua Hoàng Hậu Mira hỏi
" Vật người đang cố thử chúng tôi ? "
" Ha ha , chỉ chọc chút thôi.
Cảm ơn con đã cứu ta , hãy gọi ta là dì Mira.
Con thật xinh đẹp , ta nghe nói thằng con nghỗ nghịch của ta ức hiếp cho con phải không ? Ta sẽ xử lý nó "
Bà ta mỉm cười thân thiết nói , Thịnh Uy Hỏa kinh ngạc khi thấy mẹ mình thích Băng Du như vậy.
Niêm Liễn nâng gọng kính mỉm cười , Kỳ Anh nhìn qua cô hỏi
" Cậu biết đó là giả ? "
" ...!Có lẽ vậy "
Cô lạnh nhạt nhấp tách trà , những thứ nhàm chán đó là gì chứ ? Từ khi cô dừng bước chân lại thì đã chính thức đi vào Du Mộng Thức đó , nó có vẻ khá đáng sợ.
Nhưng lại không quá mạnh mẽ ...
" Ah !! Con là Ngạo Cơ , con thật mạnh nha "
Mira nhìn qua cô vui vẻ nói , nhìn sự dịu dàng hòa đồng đó mà cô chỉ mỉm cười nhẹ không nói.
Quốc Vương Thịnh Thất Nghễ uy quyền nói
" Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau trở về Magic Aure , các con muốn đi đâu chơi thì đi "
" Không được , riêng tiểu Du ở lại chơi với ta "
Hoàng Hậu mỉm cười nắm lấy tay cô ta , mọi người bất đắc dĩ không hiểu gì.
Cô đứng lên sau đó bước ra ngoài , Lăng Vũ cũng đi theo sau cô.
Thịnh Phong Thần dừng lại tách trà giữa không trung , đôi mắt lạnh lùng nhìn mặt trà màu cam nhạt.
Sau đó tiếp tục uống ...
Cô dùng thảm bay trở về biệt thự , tất nhiên cũng có Lăng Vũ đi theo.
Thảm bay đáp xuống khu vườn lớn , Lệ Manh từ trong dàn người hầu đi ra cúi đầu chào
" Tiểu thư "
Cô gật nhẹ đầu rồi kéo tay Lăng Vũ đi ra sau vườn , bầu trời với ánh hoàng hôn đã dần lên cao.
Sự chan hòa ấm áp chiếu xuống khu vườn đầy hoa đỏ , hương thơm luân chuyển trong không khí.
Cô cầm lấy một bình tưới nước , tưới vào hoa , cơn gió lướt qua lạnh lẽo.
Cơ thể cô yếu ớt mong manh , tựa như lúc nào cũng có thể bị vùi lấp.
Nhưng sự thanh lãnh cao quý ấy khiến người ta không thể không ngước nhìn , một vẻ đẹp kỳ lạ bí ẩn lại lạnh lùng ...
" ...!Đóa hoa hồng sẽ đẹp rực rỡ khi bừng nở giữa tuyết trắng , gai nhọn quấn quanh không cho người xâm phạm.
Một màu đỏ máu nhiễm cả khoảng trời , vừa đẹp câu tâm ...!lại khiến ...!lòng đau ...!"
Lăng Vũ ôm lấy cô từ phía sau , cô vẫn lạnh nhạt để hắn ôm.
Đôi mắt nhìn vào dàn hoa hồng đỏ đang được tưới nước , rợp trời bừng nở.
Lăng Vũ đưa tay nâng cằm cô nghiêng đầu lại , âm thanh vang lên bên tai
" Em là đóa hoa hồng đẹp nhất ...!"
Hắn hôn xuống đôi môi trắng nhợt mềm mại của cô , âm thanh mang theo sự lạnh lùng.
Cô nhướn mày , mỉm cười nhẹ khi môi kề môi , hơi rời ra ma mị
" Còn là loài độc nhất "
Lăng Vũ đôi mắt sau lớp kính nhìn cô , hai thân ảnh cứ như thế ôm nhau đứng trước bụi hoa hồng.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống ấm áp , không ai nói một câu nào.
Im lặng đến tĩnh mịch ...!nhưng ...!lại lãng mạn đến dung hòa ...
___________________________
Ngày hôm sau bọn cô dùng thuật dịch chuyển trở về trường Magic Aure , Hội Đồng Phù Thủy đã chờ sẵn để chào đón.
Quốc Vương và Hoàng Hậu đến khiến ai nấy kích