Đôi mắt mở ra một lần nữa , cô cảm nhận nỗi đau từ bụng như lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát đang dần xâm lấn tâm trí mình.
Hiện cô đang ngồi dựa vào một cái cây.
Bàn tay đưa lên muốn dùng ma pháp nhưng sực nhớ mình hiện tại không thể .
[ Kích hoạt trị liệu ---------> Hoàn tất ]
Vết thương dần dà lành lại , nỗi đau bên trong đã không còn , cô bình tĩnh đứng dậy đi tới bên bờ suối trong vắt nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân.
Cơ thể cao khoảng 1m6 , độ tuổi ước chừng 15.
Thân hình cao thon với bộ đồ đen ôm sát người để lộ đường cong mờ nhạt , y phục có chút rách rưới nhưng lại nhiễm đẫm khí chất của một sát thủ.
Bộ đồ là cái áo ôm tay dài , quần dài hơi tơi tả.
Chiếc khăn choàng quấn quanh vai màu đen rủ xuống chân.
Mái tóc tím buộc cao đơn giản đung đưa theo chuyển động , gương mặt cô bị một mảnh vải cũng đen nốt quấn quanh che hết cả gương mặt.
Chỉ để lại một bên mắt đỏ với hàng mi cong vút dày và môi đỏ mọng.
Hình tượng bây giờ thật kỳ dị nhưng lại mang theo một sự bí ẩn tà mị khó nói thành lời.
Không thể thấy rõ dung mạo , nhưng sự nguy hiểm khó thể thu liễm đó khiến người bất giác sợ hãi .
Cô đưa tay lên mắt trái cũng đã bị che lại , chỉ để lộ một con ngươi bên phải nhìn xung quanh.
Đây là khu rừng rộng lớn với từng tán cây đung đưa trong gió.
Lá cành xào xạc va chạm , âm thanh tiểu Bát Đản vang lên
[ Ký chủ ! Hiện người đang bị truy sát khi đang làm nhiệm vụ.
Vào Nghịch Hội Thần Giáo lấy lại Ngọc Tỷ cho hoàng đế Long Ngạo Hàn ]
" Cốt truyện tới đâu rồi ? "
[ Được một nửa , hiện Long Lãnh Viên đang ở phủ chờ tin.
Hoàng huynh hắn trong một đêm bị thích khách truy kích , liền giao cho hắn nhiệm vụ lấy lại Ngọc Tỷ.
Nhưng thực chất là muốn người đánh lạc hướng Nghịch Hội Thần Giáo để cho một lực lượng khác xông vào.
Đó cũng chỉ là kế hoạch , người của hoàng đế Long Ngạo Hàn đã sớm cài vào , thừa dịp hỗn loạn mà lấy lại đồ rời đi ]
" Cái gọi hi sinh vì nhiệm vụ là thế này sao ? Đánh lạc hướng bằng cả hai cách ngoại xâm , sau đó cho người bên trong lấy lại đồ ? Thông minh nhỉ "
Cô gật đầu cất tiếng nói như ngân bạc , bỗng từ không trung một nữ nhân xinh đẹp đạp gió chạy về hướng này.
Mái tóc bay bay trong gió , y phục cũng phất phơ tựa như tiên tử.
Lâu lâu lại nhìn về phía sau , đôi mắt sắt bén mang theo hoang mang và lo lắng .
" Bắt lại "
Âm thanh hùng hồn vang lên hữu lực , một thanh niên có vẻ thanh tú dẫn đầu đám người phía sau truy đuổi nữ nhân.
Trê.n tay cầm kiếm bắt kịp tốc độ của nàng ta
" Hừ !!! "
Nữ nhân hừ nhẹ vung tay , một loại bột phấn bay vào mặt nam tử.
Hắn liền dừng chân lại hạ xuống đất , phía sau bọn người mặc y phục võ màu vàng giống nhau.
Nữ nhân đưa tay chuyển nhẹ , liền xuất ra ám khí băng nhọn phóng tới.
Vài tên không kịp đề phòng liền ngã xuống mà chết ...
[ Phả Ngư ! Chính là mỹ nữ được hoàng đế đưa vào thăm dò Nghịch Hội Thần Giáo.
Đang giữ Ngọc Tỷ ]
Cô nghe xong nhướn mày , nhìn xuống đất liền thấy một cây chủy thủ cong sắc lẻm vẫn còn vươn máu.
Cầm lên , cô bay ra như cơn gió
Xoẹt !!!! Vụt
Máu tươi vung ra tung tóe , một kẻ ngã xuống.
Nhưng những người khác đều né được khiến cô hơi nhíu mày , đáp xuống đất sau đó đứng vững trãi
[ Ký chủ vẫn chưa quen ? ]
" Ừm ...!có lẽ vậy "
" Ngươi là người của vương gia ? Mau giữ chân chúng "
Phả Ngư nói rồi bay đi không quan tâm cô , tên kia định đuổi theo nhưng bị cô cản lại.
Hắn nhíu mày , đôi mắt đề phòng
[ Bắc Khang ! Thuộc hạ trung thành của Nghịch Hội Thần Giáo ]
Cô vẫn bình tĩnh đứng đó , sau lại nhắm mắt trấn định khiến những kẻ xung quanh không hiểu gì.
Tiểu Bát Đản cũng rất khó hiểu
[ Ký chủ ...!??? ]
" Trút bỏ sự mặc định ...!Luân chuyển tâm trí ...!Cội nguồn cơ thể ...!Ta là kẻ bình thường , không có ma pháp ...!Là con người với sức mạnh võ thuật ...!"
Cô lẩm nhẩm bên miệng như đang tự thôi miên chính mình khiến Bắc Khang càng nhíu chặt mày trước lời nói kỳ quái của cô.
Đám người kia hơn 10 tên bay đi đuổi theo nữ nhân , những kẻ còn lại thì xông lên muốn giết cô .
Không gian tăm tối , cô dần cảm nhận mọi thứ như biến mất khỏi thế giới của mình.
Từng trang chữ và hình ảnh võ thuật xuất hiện trong tâm trí , một tia sáng vụt qua lấn áp đi cả linh hồn cô.
Chạy dọc cơ thể rồi dần dà bao phủ lấy cô như muốn bạo phát , đôi con ngươi đỏ tươi lần nữa chậm rãi mở ra.
Hạ chân hơi khụy xuống , mọi thứ trong mắt cô chậm đến phiền toái.
Tia sáng khát máu của loài quái thú xẹt qua , nhanh đến mức không thể nắm bắt.
Ngón tay cô khẽ chuyển , đầu óc giờ đây chỉ hiện lên hình ảnh của từng loại võ
Vụt !!!! Roẹt ...
Bắc Khang sững người đứng bất động , vừa rồi tựa như có một tia chớp xẹt qua mặt hắn.
Vừa chớp mắt , con ngươi co rút lại nhìn thi thể đang vươn vãi trê.n đất.
Đầu bay xa móc lên cành cây , mỗi một kẻ đều chết quái dị.
Đầu lìa khỏi cổ , thân xác đều quỳ trê.n đất không ngã xuống.
Máu văng ra vươn vãi chỗ có chỗ không , cô đứng vững ở giữa lạnh nhạt.
Khóe môi mấp máy những tiếng rất nhỏ , nhỏ đến độ nó như hư không.
Nhưng vì là người luyện võ , nên mỗi một chữ Bắc Khang đều có thể nghe thấy
" Thật hưởng thụ cảm giác khi những kẻ đã chết tôn sùng mình "
Bắc Khang như bị chấn động trong tâm trí , đôi tay cầm kiếm phút chốc run rẩy.
Hắn biết rõ đó là điều tối kỵ của một người luyện võ , nhưng tại sao ? Kẻ trước mặt hắn vẫn bình tĩnh dị thường như thế , chỉ là giết người đơn giản.
Nhưng ...!tại sao hắn lại cảm nhận thấy một cỗ áp lực vô hình kỳ lạ khiến hắn ngạt thở.
Tựa như ...!kẻ đứng trước mặt hắn ...! không phải người ...!Hơi thở đó , đôi mắt đó , thân ảnh đó ...!đều toát lên cỗ chư vị không thuộc về nhân gian.
Thoáng chốc , chỉ trong nhất thời mà thôi.
Nhưng đã có thể khiến hắn sợ hãi như vậy , linh cảm của một kẻ tắm máu nhiều năm cho hắn biết ...!Nên chạy ...!!!!!!
Vụt vụt !!!!!
Bắc Khang không nói hai lời đã biến mất không tăm hơi , cô đứng thẳng người lại nhìn lên khung trời xanh.
Không còn một ai sống sót , kể cả những tên đã chạy một khoảng xa đuổi theo Phả Ngư cũng không còn tồn tại .
[ ⊙▽⊙ !?? Trời ơiiii ...!Ta mới biết ký chủ còn có kỹ năng này.
Tại saoooo ??? ]
Cô hơi khép hờ mắt , một cỗ nhiệt lưu tràn trong cơ thể như muốn giải phóng
" Phụt ...!!!!! "
Máu tươi phun ra , cô đưa tay ôm lấy ngực.
Cả cơ thể như bị lửa đốt , nóng đến gần như tưởng chừng bị tan chảy cả lục phủ ngũ tạng.
Cô tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống , âm thanh tiểu Bát Đản vang lên lo lắng
[ Ký chủ bị sao vậy ??? ]
" Không gì ! Chỉ là có chút không quen thôi , vẫn chưa thích ứng được với khối thân thể này "
Cô nói rồi nhắm mắt lại đặt hai tay lên đùi nhập định , hơi thở hỗn loạn dần trở nên bình ổn.
Tiểu Bát Đản cất tiếng máy móc
[ Thông tin thế giới : Đây là một nơi của các kiếm sĩ và nhân thú , trê.n mãnh đất này tồn tại nhân loại và cả những loài động vật có thể hóa hình.
Mỗi một loài đều có khả năng nhất định khác nhau , con người cũng vì vậy mà truy sát chúng rất nhiều.
Khiến bọn chúng đều phải trốn chui trốn nhủi vì sợ bị bắt , sự tàn bạo đó đã vô tình tạo nên sự căm phẫn hận thù giữa con người và nhân thú.
Nhưng vì sức mạnh của con người quá lớn , cho nên không thể kháng lại ]
[ Kiếm sĩ đều phân chia cấp bậc :
Đoản Linh : Khi đạt đến giai đoạn này thì khí tức của họ sẽ có một vầng xanh lá , tuy nhiên cũng khá yếu
Trường Phong : Cấp bậc này có sức mạnh rất lớn , có thể chém đứt mặt đất và thể trạng khác thường.
Người đạt đến giai đoạn này sẽ có vầng sáng màu tím
Đinh Nguyệt : Có thể áp chế quần hùng , sức mạnh vô cùng lớn.
Nội lực thượng thừa , võ công cao thâm.
Người luyện tới tầng này sẽ có một khả năng chung đó là có thể từ trong tiềm thức mà tạo ra một vũ khí phù hợp nhất với chính mình.
Tuy nhiên cần đến sự trợ giúp của Kỹ Tạo Định Thiền Thạch.
Hồn linh thạch thể của nhân thú , nói thẳng chính là nội đan nắm giữ sinh mệnh của nhân thú.
Nhân thú càng mạnh thì vũ khí càng mạnh
Thừa Huyền : Đây là cấp bậc cuối cùng với sức mạnh hư ảo , có khả năng vô song không cần vũ khí.
Nội lực mạnh mẽ , dời núi lấp biển , hô mưa hoán vũ.
Những kiếm sĩ bậc nhất lấy một áp ngàn , nhưng những kẻ như vậy là những lão đầu có thể trút bỏ ưu lo , phiền muộn của thế trần.
Không còn tạp niệm , trải qua bao gian khổ và nhìn nhận thế trần.
Những người càng mạnh càng có thể kéo dài tuổi thọ ...
Mỗi cấp trê.n chia ra 3 bậc : Sơ Hạ - Trung Hạ - Thượng Đình ]
Cô hơi giật nhẹ mi mắt nghe từng lời tả chi tiết tỉ mỉ của tiểu Bát Đản , thời gian trôi qua không biết bao lâu.
Cô chỉ có thể nghe tiếng côn trùng xung quanh từ xa tới gần kêu vang đến nhứt đầu , mở mắt ra nhìn xung quanh.
Mùi máu tanh và xác chết luân chuyển khiến cô hơi khó chịu , màn đêm đã buông xuống.
Ánh trăng sáng rọi chiếu lung linh , đứng dậy bước đi đến mặt hồ.
Đưa tay lấy nước uống , trăng thanh gió mát.
Mọi thứ thật yên bình lại có phần quỷ dị , cô nhìn xuống.
Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh
Tõm !!!!
Cô hơi nhíu mày quan sát dưới mặt hồ , tiểu Bát Đản cất tiếng trong đầu cô
[ Đó là người cá , một nhân thú ẩn núp dưới nước ]
" Hở ? Ta vẫn chưa từng thử thịt tiên cá bao giờ "
Cô hơi đưa lưỡi liế.m môi đỏ mọng lạnh nhạt nói , tiểu Bát Đản cười gượng
[ Ký chủ ...!người ...!]
Cô không nói hai lời vươn tay ra , nhanh như chớp nắm lấy cái đuôi với vảy trơn trượt bóng lưỡng màu xanh dương nhạt.
Dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh , cô dùng lực lôi lên.
Một người cá xuất hiện trước mắt , đó là một bé gái với gương mặt tràn ngập khiếp sợ.
Hai lỗ tai kỳ lạ như vỏ sò , mái tóc bồng bềnh màu xanh dương nhạt uốn lượn.
Thân mình run rẩy , hai quả sò điệp màu hồng ở trước ngực.
Tay cũng có vảy , đôi mắt to tròn như nhìn quỷ dữ ngấn lệ không thốt nên lời.
Cô quăng con bé lên mặt đất một cách mạnh mẽ không nhân nhượn
[ Ký chủ !!! Đừng mà , con nhóc đó dễ thương thế kia ]
Cô lấy ra cây chủy thủ sắc lạnh dưới ánh trăng tỏ sáng , nhẹ nhàng đi tới.
Con bé kia run rẩy miệng , gương mặt tròn trắng nõn đã thập phần khiếp đảm.
Nước mắt lưng tròng long lanh , cô nhìn vào con ngươi màu xanh dương như nước hồ thu đó.
Có một sự tĩnh lặng đến yên tâm , cô tựa như đang lạc vào một chốn tiên cảnh.
Đôi con ngươi đỏ lóe lên tia sáng
Roẹt !!!!!
" Ahhhh ...!"
Âm thanh kêu lên một tiếng đau đớn cùng căm phẫn rồi dần im lịm , máu tanh nồng chảy ra lênh láng.
Cô hơi ngồi xuống rạch bụng con bé đó ra , không quên nói vài câu
" Người cá cũng như mấy quyển sách đọc được , rất đẹp "
[ K ...!ký ...!chủ ...!]
Tiểu Bát Đản nghẹn họng không nói nên lời , cô nhẹ nhàng đưa tay vào trong bụng con bé đó lấy ra một viên tinh thể có hình tròn xanh dương lấp lánh phát quang.
Gương mặt cô bé lúc chết vẫn còn mang đầy căm giận và uất ức
" Khi nãy là gì ? "
[ Vâng ...!đó ...!đó là khả năng của người cá.
Mê hoặc ! Không giống như sự quyến rũ ma mị của hồ ly , mà là sự yên bình thanh tĩnh khiến người thoải mái nhất.
Giống như đang được chìm vào giấc ngủ ngon ấm áp , loại bỏ ác tâm của con người ]
" Ừ ...!"
Cô lạnh nhạt đến bên hồ lao vết máu trê.n viên châu xanh , ánh sáng lấp lánh khiến người ta si mê.
Cảm giác lành lạnh nơi tay cùng nước hòa vào nhau
Grừ !! Gầm
Cô hơi liếc mắt về sau , có một đám ba con sói đi đến đề phòng nhìn cô.
Cô không quan tâm dời mắt tiếp tục rửa tay , đám sói thấy vậy liền đi đến ăn thịt người cá kia.
Đôi mâu quang đôi khi vẫn cảnh giác nhìn cô , âm thanh cấu xé vang lên đặc biệt rõ ràng .
[ Ký chủ ...!người khi nãy chẳng phải nói muốn ăn thịt sao ? ]
" Ta chỉ muốn biết chút khả năng của nhân thú thôi , sẵn tiện xem cái gọi là Kỹ Tạo Định Thiền Thạch "
Âm thanh cô lạnh nhạt bình thản như đang nói chuyện phiếm khiến tiểu Bát Đản rét run.
Nó gượng cười
[ Ha ha ...!Con nhóc đó xem như xui , gặp ngay ác quỷ.
Nhưng tại sao nhân thú lại đột nhiên xuất hiện nhỉ ? ]
Cô không quan tâm lời nói của vật nhỏ , đưa viên châu trê.n tay lên ánh trăng.
Viên châu liền trở nên lung linh dị thường , nó tựa như đang chứa cả đại dương trong đó.
Rất đẹp ...!vẻ đẹp đến thanh bình.
Cô đứng thẳng đem viên châu đó cất vào trong người.
Khi quay lại đã thấy mấy cái xác bị một bầy thú hơn 20 con ăn gần hết.
Đến xương cũng không còn.
Máu gần như là liế.m sạch sẽ , cô không quan tâm hít thở sâu.
Nhẹ nhàng thở ra , cảm nhận nội lực di chuyển trong cơ thể
Vụt vụt !!!!!!
Phi thân ẩn lên các cành cây bay đi , mặc cho những tiếng hú rít dài của khu rừng u ám.
Cứ thế bay đi , cho tới khi hừng đông cách một khoảng rất xa.
Sương mù đọng lại một cỗ lạnh lẽo trong lành , hương thơm mát khiến người cảm thấy thư thái.
Cô đưa mắt nhìn phía xa là âm thanh của người vui vẻ , chắc là một thành trì nào đó.
Đôi mắt đỏ liếc nhẹ , định phóng đi thì bị một thanh kiếm dài phóng tới trước mặt ghim sâu vào thân cây ngăn cản.
Cô đưa con ngươi phải liếc qua , liền thấy một nam nhân đang thương tích đầy mình ngồi dựa vào thân cây cũng đang nhìn chăm chăm cô .
[ Đinh --------> Đó là Long Ngạo Hàn , vi phục xuất tuần ngao du xem xét dân lành thì bị tập kích bởi Nghịch Hội Thần Giáo ]
Hử ? Mất đi Ngọc Tỷ mà còn tư tâm đi chơi ? Còn có tên chủ nhân của Nghịch Hội Thần Giáo kia , bọn chúng rõ là đang đấu qua chiến lại.
Mọi thứ đều giống như là kế hoạch của họ
Cô hơi nhíu mày , sau đó nhảy xuống đứng trước mặt nam nhân.
Gương mặt hắn đã đẫm nhiễm một mảng máu tanh , cánh tay có vết chém thâm đen với máu đã sớm đông lại , rõ ràng là trúng độc.
Thân huyền y có chút chật vật , cô lạnh nhạt
" Nói "
" Giúp ta "
" Không phải thần y "
" ...!"
Nam nhân nhìn vào cô , đôi mắt màu nâu đồng sâu thẳm có ẩn chứa vài phần bễ nghễ của người quyền uy cao thượng.
Cô đứng nhìn hắn lạnh lùng không chút cảm xúc
[ Ký chủ ...!?? ]
Ta nhớ không lầm thì tên này sẽ gặp một mỹ nhân với y thuật cao minh ẩn cư trong núi , rồi sau đó bắt nàng ta về một mực ép làm phi tần ?
[ Vâng !! Nàng ta là Triệu Thi Ca , một nữ phụ trao tình yêu cho Long Lãnh Viên.
Nhưng đến cuối lại làm vật hi sinh , chết dưới tay tên trước mặt Long Ngạo Hàn này , vì đỡ một nhát kiếm cho Dao Ỷ Nhi.
Là nữ nhân tốt , thuộc dạng chỉ cần ngươi hạnh phúc , ta liền vui ]
Cô nghe xong rồi quay đi , phi thân về một hướng.
Không quên để lại câu nói
" Đợi "
Vụt vụt !!!!!
Cô bay đến một nơi , có một sơn động lớn.
Xung quanh là những loại thảo dược với mùi nồng nặc
[ Ký chủ sao không bỏ mặc hắn ? ]
" Hắn sẽ không để ta đi , dù là người sắp chết nhưng chỉ cần cảm nhận ta ra khỏi khu rừng này.
Hắn liền sẽ xuất nội lực mà bắt ta cùng chôn "
[ Bá đạo =^=||| ]
Cô nhìn xung quanh sau đó thấy một nữ tử thanh thoát đang tưới nước với bộ lam y.
Mái tóc buộc đơn giản , hoa nhan nguyệt mạo , mi thanh mục tú mỉm cười thật dịu dàng.
Không hề phát hiện ra sự tồn tại của cô , chỉ chuyên tâm tưới hoa ...
Vụt !!!!
Cô nắm lấy eo nàng ta , khiến Thi Ca gương mặt nghệch đến ngốc trệ.
Cảm nhận cơ thể mình bị nhấc lên rồi là tiếng đạp gió , lao vào sơn động lấy đi cái hòm gỗ đựng thuốc kĩ càng.
Nhanh đến mức khiến Thi Ca nghẹn cả cổ họng , đôi mắt sợ hãi cố trấn tĩnh nhìn lên cô đang vác mình như bao tải.
Đôi con ngươi đỏ máu cũng liếc nhẹ qua nàng ta , hai mắt Thi Ca sững sờ sau lại đỏ mặt cúi xuống không nói câu nào .
Bịch !!!
Cô quăng nhẹ nàng ta xuống cùng hòm thuốc trước mặt Ngạo Hàn đang nhăn mày cắn răng.
Hắn nhìn qua hơi híp mắt lại , Thi Ca cũng chưa kịp định hình.
Cô đưa ngón trỏ thanh thoát như ngọc của mình ra chỉ vào nam nhân
" Chữa "
Cô nói rồi lao đi bỏ lại cả hai , Long Ngạo Hàn giật giật khóe môi nhìn theo bóng lưng cô.
Thi