“Ta đang ở đâu đây?”
Viên Hoàn mơ màng mở mắt tỉnh dậy, hắn giật mình nhìn một loạt người mặc đồ cổ trang đứng trước mặt mình cạn ly cười nói, trông hệt như một buổi party cổ đại.
“Chà, đây là trường quay phim?”
Theo như Viên Hoàn nhớ, lúc hắn đang vừa sạc vừa chơi game trên Wechat thì điện thoại đột nhiên phát nổ, đúng, phát con mẹ nó nổ!
Nhưng làm thế quái nào hắn không nằm trong bệnh viện mà lại xuất hiện ở đây?
Khi Viên Hoàn ngớ người đứng đực mặt ra đó, đột nhiên những ký ức như thủy triều ùa vào trong đại não, hắn trợn mắt lên nhìn cảnh tượng xung quanh mình.
“Báo!”
“…Bẩm Tướng quân, Tây Lương đại tướng Hoa Hùng đang khiêu chiến trước đại doanh!”
“Hừ, có ai sẵn lòng thay bản minh chủ ra chém đầu Hoa Hùng không?”
“Mạt tướng nguyện ra trận!”
Con mẹ nó!
Lúc này Viên Hoàn mới nhận ra, hắn đã xuyên đến những năm cuối thời Đông Hán, Cái cơ thể mới này là con trai của Hậu Tướng quân kiêm Thái Thú Nam Dương Viên Thuật. Thời điểm này hắn đi theo cha mình đến hội quân với các lộ chư hầu cùng nhau thảo phạt Đổng Trác.
Trong lòng Viên Hoàn âm thầm gào thét chửi thề. Hắn dù sao cũng là thanh niên Trung Quốc thế hệ mới đầy triển vọng, có một cuộc sống nhàn nhã ở thế kỷ 21 ngày đi làm tối chơi game. Ngoài ra bên cạnh hắn còn có một người vợ khá xinh đẹp và đứa con thơ mỗi ngày làm bạn. Giờ thì hay rồi, ông trời cho hắn xuyên không phát đến cái chỗ chim không thèm ỉa như thời Hán Mạt để hưởng thụ sự ngược đãi của tạo hóa.
Càng nhắc hắn càng tức nổ mẹ nó phổi, lỡ xuyên không rồi thì cũng thôi đi, vì sao phải đầu thai thành con trai Viên Thuật. Thằng cha này mặc dù sinh ra trong gia đình hiển hách, dòng dõi bốn đời tam công. Nhưng rõ ràng đây là một thằng cha não tàn đúng nghĩa, cầm một cục gạch rách đòi phất cờ xưng đế. Nếu như Viên Hoàn không nhớ nhầm, người cha kiếp này của mình cũng chỉ chết trễ hơn Đổng Trác vài năm thôi.
Viên Hoàn hoài nghi khi xuống âm phủ, hắn không đủ quà biếu nên các quan trên cõi dưới quyết định sẽ hố cha hắn một phen! Nghĩ lại cũng thật tuổi thân, người khác đều được rơi vào những hoàn cảnh ngon lành cành đào, tới phiên hắn thì nhảy thẳng vào đống cứt…
“Báo!”
“Du Thiệp đối chiến với Hoa Hùng chưa đến ba hiệp đã bị chém ngã ngựa!”
Viên Hoàn giật mình hít sâu một hơi, nhớ không nhầm thì vị tướng tên Du Thiệp kia là một đại tướng dưới trướng cha mình, con mẹ nó vậy mà dễ dàng bị Hoa Hùng làm thịt như vậy?
Ha ha!
Xin hỏi cha già yêu dấu, cha tuyển thể loại ‘cao thủ’ gì về dưới trướng vậy? Bây giờ cảm nhận được đồng đội mình ngu như heo chưa? Đánh với Hoa Hùng còn thua chạy tụt quần!
Hắn bắt đầu cảm thấy tiền đồ đang đứng phía bên kia sông vẫy tay tạm biệt mình, đành thở dài lục lại ký ức xem Viên Thuật có ưu điểm gì. Quào, thật bất ngờ, cha mình ngoài cái mác bốn đời tam công ra thì chả còn lại mẹ gì cả. Một vị chủ công đúng chuẩn của nhân vật sẽ chết ngay đầu tập 1.
Viên Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận!
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người trước mặt mình, hận không thể dùng ánh mắt đá đối phương về miền cực lạc. Đúng vậy, đó chính là người cha tiện nghi Viên Thuật của hắn, giờ phút này Viên Thuật cũng dùng ánh mắt y hệt hắn để nhìn tất cả tướng quân bên cạnh mình, trông có vẻ như đang cố ngăn đám ngu đần này chạy ra chịu chết.
Ting Ting!
“Chúc mừng kí chủ, tinh thần lực mạnh mẽ của ngài đã liên kết với hệ thống thần cấp Wechat thành công, hệ thống lập tức kích hoạt tính năng quét siêu cấp.”
Một trang A4 với gam màu cà phê lập tức hiện ra trong đầu Viên Hoàn, bên trái là ảnh chân dung Viên Thuật, bên phải thì liệt kê tất cả những chỉ số chi tiết của hắn.
“Chúc mừng kí chủ quét thành công, tin tức võ tướng như sau:
【 tên 】: Viên Thuật
【 thuộc tính 】: Vũ lực 65; trí lực 61; chính trị 16; mị lực 39.
【 Tính cách 】: Ngông cuồng.
【 Điểm yếu 】: 1.Xương chậu không vững; 2.thể lực kém; 3.táo bón….”
Ơ kìa, đây là hệ thống trong truyền thuyết sao?
Ha ha, đúng là sống tốt đời đẹp đạo sẽ được trời thương, kiếp trước chơi trò chơi Wechat đến nổ sạc, không ngờ hắn vô tình thăng cấp Wechat thành một hệ thống siêu cấp! Chẳng những quét được thuộc tính mà còn tìm ra nhược điểm của một người!
Chức năng quét siêu cấp này còn hơn hẳn pháp báo trong các thể loại tu tiên trên internet.
Thử tưởng tượng xem, ngươi xuất hiện trên chiến trường, liếc mắt phát liền nhìn thấy điểm yếu của đối thủ sau đó treo hắn lên đánh, đây chẳng phải là biến ngươi thành người chơi hệ bật hack sao?
Ha ha ha! Trang bức quá đi mà!
À mà khoan đã… Viên Thuật bị táo bón? Cái này cũng là nhược điểm?
Suy nghĩ kỹ thì hệ thống phán
Viên Thuật táo bón cũng đúng, Viên Hoàn còn nhớ rất rõ, trong lịch sử đến cả thời điểm sắp chết Viên Thuật cũng muốn uống một ngụm nước mật ong.
Lý do vì sao? Đơn giản mật ong có tác dụng giữ ẩm cho ruột, dạ dày nên trị táo bón khá tốt.
Lúc này một gã mập mạp vác chiều rìu thật to đứng lên hô lớn:
“Mạt tướng Phan Phượng, sở trường là sử dụng Hoa Lê Khai Sơn Phủ, nguyện ra sức vì minh công cùng chư vị tướng quân chém giết Hoa Hùng!”
Viên Hoàn vội dùng hệ thống quét thử Phan Phượng.
Ting Ting!
“Chúc mừng kí chủ quét thành công, tin tức võ tướng như sau:
【 tên 】: Phan Phượng
【 thuộc tính 】: Vũ lực 77; trí lực 4; chính trị 14; mị lực 25;
【 Kỹ năng 】: Trọng kích.
【 Điểm yếu 】: 1.lỗ mãng; 2.tốc độ tấn công chậm….”
Hắn thật sự hạnh phúc đến chết mất, hệ thống cung cấp cái tính năng quét này quá mức xịn xò rồi!
Thế là Viên Hoàn vội vàng mở mục lục tính năng của hệ thống ra xem thử. Hắn phát hiện hệ thống Wechat thần cấp gồm có tính năng Lắc thần cấp, Tìm Quanh Đây, Game, Shop, danh bạ và giao diện tương tác bạn bè, bất quá lúc này tất cả đều được tô màu xám, chắc do hắn chưa đủ điều kiện để mở thêm quyền hạn.
“Alo alo, kí chủ gọi hệ thống, hệ thống nghe rõ trả lời.”
“Chào kí chủ, hệ thống xin được phục vụ.”
“Mau chỉ ta cách mở hết những tính năng còn lại nào, nhanh lên!”
“Kí chủ thân ái, để mở những tính năng khác, kí chủ cần phải dùng điểm chấn động để kích hoạt, ví dụ mở chức năng Lắc thần cấp cần tiêu hao 3000 điểm chấn động.”
“Ồ, tai hiểu rồi, thế làm sao để thu hoạch được shock point?”
“Chỉ cần kí chủ làm ra vài chuyện gây bất ngờ cho người khác, hệ thống sẽ lập tức căn cứ theo hiệu quả của chuyện đó để tiến hành thống kê, và dựa vào đó để chuyển đổi ra điểm chấn động.”
“Thì ra là vậy! Ý của ngươi là ta dùng cách nào cũng được, miễn sao làm cho người xung quanh kinh ngạc thì sẽ thu được điểm chấn động đúng không?”
“Hoàn toàn chính xác, kí chủ sinh vào thời loạn, dù ngài tỏ ra kiêu căng ngạo mạn hoặc sống chan hòa khiêm tốn, chỉ cần làm người khác chấn động là được. Họ càng cảm thấy chấn động, ngài sẽ thu được càng nhiều shock point!”
Viên Hoàn sướng đến run người, ha ha, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy!
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên kéo hắn trở về hiện thực.
“Báo! Sự tình không ổn rồi!”
Một tiểu binh thần sắc hốt hoảng chạy từ ngoài trướng vào, vội vàng ôm quyền nói:
“Bẩm minh công! Phan Phượng tướng quân đối mặt với tướng giặc Tây Lương, chưa chiến đến ba hiệp đã bị chặt bay đầu!”
Các lộ chư hầu trong trướng kinh hãi, người này trợn mắt nhìn người kia, nhất thời chẳng ai dám lên tiếng. Viên Thiệu đảo mắt nhìn quanh hỏi:
“Chết tiệt, còn ai sẵn lòng ra ứng chiến Hoa Hùng, lấy lại danh dự cho liên quân không?”
Cả trướng lập tức rơi vào im lặng.
Viên Thiệu thở dài:
“Ôi thật là! Chỉ tiếc rằng hai đại tướng Nhan Lương, Văn Sú không ở trong doanh, bằng không chỉ cần một trong hai người bọn hắn ở đây, há có thể để tặc tử Hoa Hùng kia lớn lối!”
Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông mặt đỏ râu dài, thân cao chín thước bước ra dõng dạc hô:
“Mỗ là Quan Vũ, mã cung thủ dưới trướng Lưu Bị - sứ quân thuộc dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương nhà Hán, nay nguyện trảm đầu Hoa Hùng dâng lên minh công!”
Viên Thiệu vui mừng ra mặt, đang định mở lời hỏi thăm thì bỗng bên trướng có âm thầm khinh bỉ vang lên:
“Hừ! Mã cung thủ? Người tưởng chư tướng ở đây chết sạch rồi sao mà phải nhờ đến người gỡ lại thể diện cho liên quân?”
Viên Hoàn bất đắc dĩ thở dài, người cha hố hàng của hắn quả nhiên đã xuất thủ!