Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Tương Tiến Tửu, động quần hùng


trước sau

Rượu được vài tuần, bầu không khí càng thêm hòa hợp!

Trương Chiêu đề nghị:

“Hôm nay đặc biệt có Viên công tử mang Hồi Hồn Ngọc Dịch đến trợ hứng làm tại hạ rất vui. Chư vị nho sĩ ở đây đều là những văn nhân phong lưu hào hoa, tài học trải khắp thiên hạ, trí tuệ hơn người, chẳng bằng nhân dịp này ngâm thơ ca hát, để lại những án văn thiên cổ?”

Lỗ Túc nốc rượu thả cửa, giơ chén phụ họa:

“Tử Bố nói chí lý! Rượu ngon thế này đương thời hiếm thấy, sao chúng ta không mượn rượu làm đề, ngâm thơ tận hứng?”

Viên Hoàn suýt nữa phun hết cả rượu trong miệng ra ngoài. Đám văn nhân này say hết rồi sao? Người nào muốn bày trò ra chơi vậy? Nhưng mẹ nó lúc này mới uống được chưa đến một lít rượu đã say rồi? Chậc, tửu lượng người cổ đại đúng là rách nát!

Lỗ Túc bưng rượu lên mời khắp nơi, gương mặt đã đỏ như quả táo:

“Hôm nay cao hứng, chúng ta lấy rượu luận đạo. Hãy để tại hạ mở đâu, thay mọi người dẫn lối vào tiên cảnh!”

Các danh sĩ nhao nhao khen hay.

Lỗ Túc lờ đờ đúng đó suy nghĩ một chút rồi nói:

“Có rồi!

Ngông cuồng tự so sánh với tiên

Hoành hành ngự kiếm tẩy muộn phiền

Hồng trần rượu nhạt nghiêng trời đất

Truyền kỳ lữ khách điệu giai nhân.”

Trương Chiêu vỗ tay tán thưởng, cười một cách đầy phóng khoáng:

“Ha ha ha! Tử Kính, ngươi không phải đã bỏ luyện kiếm rồi sao? Thì ra người vẫn ôm mộng làm kiếm tiên à?”

“Ha ha ha ha!”

Mọi người lập tức cười vàng. Một người đàn ông khá lớn tuổi cũng đứng lên mỉm cười:

“Thôi thì nhân dịp này, lão phu cũng xin ngâm thơ bêu xấu!”

Trương Chiêu nhẹ nhàng xua tay:

“Kiều công đã làm thơ, tất nhiên sẽ lưu danh thiên cổ.”

Trương Hoành cũng phụ họa:

“Thơ Kiều công đối ẩm, tại hạ nguyện rửa tai lắng nghe.”

Mọi người cũng hùa nhau trêu ghẹo:

“Kiều công chờ đã, đợi tại hạ đi rửa tai đã!”

Ha ha ha!

Cả đám cười ngả ngớn.

Kiều công rót đầy chén rượu, thốt lên đầy cảm xúc:

“Thỉnh chư vị nghe qua,

Năm tháng dần phai màu hoa dại

Kiếp người tựa giấc mộng phù du

Sống trên đời có được mấy lần vui

Chia đôi bầu rượu tỉnh say mặc đời.

“Hay!”

Có người lên tiếng khen ngợi.

Sau khi mọi người nâng chén uống cạn, Trương Chiêu đứng lên nói:

“Tài văn thơ của Kiều công làm tại hạ tự biết mình nhỏ bé. Nhưng vì quy củ ở đây, Chiêu đành xin bêu xấu với mọi người.”

“Ê thôi nào Tử Bố, nói câu đó làm bọn ta xấu hổ chết mất.”

“Đúng đó, tài của Tử Bố có thể sánh ngang với khai quốc Hán thần Tiêu hà, ngươi mà bảo bêu xấu thì chúng ta là gì?”

“…..”

Trương Chiêu ra vẻ khiêm tốn, rót thêm một ngụm rượu rồi nốc cạn sau đó ngửa mặt ngâm thơ:

“Uống cạn bầu tâm sự

Ca hát khúc nhân sinh

Chân dạo bước hồng trần

Xếp cung đàn vào góc.”

Lỗ Túc cười khoác vai Trương Chiêu đùa cợt:

“Tử Bố! Với khả năng đàn ca của người mà gảy cho người khác nghe, cây đàn này chắc là bị người ta đập cho đứt dây phải không?”

Trương Chiêu lặng lẽ cười, tuy nhiên không hề thấy mỉa mai chút nào:

“Ha ha! Nói riêng về đàn hát thì Trương mỗ lấy gì so với Kiều công đây, nhưng nếu so với ngươi thì ta ăn đứt!”

Ông lão được gọi là Kiều công gật đầu:

“Thật ra trình độ đánh đàn của Tử Bố quả không tệ, nhất là so với Tử Kính ngươi thì đúng là không tệ thật!”

Tất cả sĩ tử ở đây cười đến gập người.

Viên Hoàn đờ cả mặt ra, con mẹ nó người cổ đại cùng nhau uống rượu lại có thể vui như vậy à? Còn bày trò khích đểu nhau, các ngươi chơi đến 666 rồi sao?

Bầu không khí càng lúc càng sảng khoái, Trương Hoành rũ áo đứng dậy nâng chén:

“Tại hạ xin tự phạt một chén rượu, nói thật tại hạ cũng vừa nghĩ ra một câu thơ, nghe hơi thô nên sợ làm bẩn tai mọi người, mong chư vị tha thứ.”

“Nữa kìa! Lại một kẻ khiêm tốn quá mức!”

“Tử Cương, ngươi có biết câu này làm cho người khác tổn thương không? Có cần ta lại tiếp tục chạy ra ngoài rửa tai thêm lần nữa không?”

“Ôi mẹ ơi, ngươi tài hoa hơn người nhưng sao cứ thích giả vờ mình gà mờ thế? Chúng ta là người một nhà, ngươi bớt ngại lại!”

“Đúng rồi Tử Cương à, đừng khiêm tốn nữa, xin ngươi, bây giờ ta còn chưa nghĩ ra câu nào.”

“……”

Trương Hoành vội vàng ôm quyền xin lỗi:

“Thôi thôi được rồi, ta không kịp tốn nữa, đọc ra đây.”

Khụ khụ!

Hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái rồi bắt đầu ngâm thơ:

“Dưới mây xanh, mưa ươm đầy cây lá

Thơ rơi hoang trên những mảnh buồn rầu

Thả hồn theo môi ấm với men nồng

Rưới nhẹ sương ướt con tim hoen rỉ.”

“Ài, vậy mà miệng cứ hô là bêu xấu? Những kẻ bêu xấu thật sự là bọn ta có được không?”

“Đúng rồi đấy! Nãy giờ một câu ta cũng chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng vì rượu mà thôi.”

Thêm một đợt nâng cạn chén nữa, không còn ai chủ động đứng ra ngâm thơ. Trương Chiêu không khỏi có chút lạc lõng, cố đảo mắt nhìn khắp sảnh xem ai có tài nghệ ngâm thơ nữa không, ô kìa, thằng nhóc Viên Hoàn đang đứng đó, hôm nay trông khá đẹp trai đấy, gọi hắn đi!

“Ha ha! Viên công tử tài hoa hơn người, bài phú khi nãy chắc chắn làm chấn động thiên hạ, nhân dịp rượu vào lời ra, ta nghĩ Viên công tử trải qua những trận chiến ác liệt cùng thiết kỵ Tây Lương, hẳn sẽ có những áng thơ xúc động lòng người. Tử viết: ngàn năm hiền tài ắt văn võ song toàn, hy vọng ngươi thể hiện tài văn chương cho thư sinh đất Giang Bắc được mở rộng tầm mắt.”

Làm thơ cái cọng lông chim! Thằng tên Tử nào viết thế, sao không bảo nó ra đây gặp ta?

Vì thế Viên Hoàn vội khoát tay:

“Tiểu sinh tài sơ học thiển, sao dám đánh đồng cùng chư vị, tốt nhất nên uống rượu thì hơn.”

Lỗ Túc nghi ngờ hỏi:

“Ủa, tài sơ học thiển hả? Viên công tử mà tài kém thì làm sao đánh giết hơn trăm ngàn giặc cỏ Tây Lương chạy trối chết, thậm chí không
tiếc công thiêu trụi Lạc Dương, dời đô Trường An?”

“Đúng rồi, Nếu ngay cả Viên công tử mà còn tài sơ học thiển, vậy bọn ta chẳng lẽ lại là những kẻ viết không nên chữ, vô học bất tài sao?”

“Hay Viên công tử lo rằng thơ của mình quá kinh hãi thế nhân, dọa cho ta tè ra quần?”

“Ha ha ha!”

Bọn họ tiếp tục cười vang trêu ghẹo. Thần linh ơi, chuyện ta cầm kiếm đánh giặc thì con mẹ nó có liên quan gì đến thơ ca? Viên hoàn thật sự không từ chối nổi, lúc này đành đứng dậy thở dài:

“Thôi vậy! Nếu chư vị nguyện nghe, tại hạ xin được ‘bêu xấu’, mong chư vị lắng nghe rồi chỉ ra điểm sáng.”

Viên hoàn giơ cao chén rượu mời mọi người rồi cất tiếng:

“Ai có hay?

Hoàng Hà sóng nước tựa trời tuôn

Cuồn cuộn ra khơi chẳng quay đầu

Ai kia chẳng thấy,

Sáng tóc còn xanh chiều tuyết phủ

Bạc đầu cha mẹ ngắm gương buồn”

Giữa đại sảnh chết lặng, Trương Chiêu không tự chủ được cảm khái thốt lên:

“Thơ hay! Câu đầu tiên đã lộ ra sự tang thương của năm tháng!”

Viên Hoàn chỉ biết cười ha ha, tất nhiên là phải hay ho rồi, thơ của kiếm tiên Lý Bạch còn xịn hơn cả hàng loại một, ai nói không hay ngươi cứ một dao chém chết tươi hắn.

Thêm một chén rượu nữa cho trơn mồm làm thơ tiếp nào!

“Cho nên gặp lúc ta đắc ý

Chớ để trăng soi bóng bẽ bàng.”

Đám văn nhân phối hợp theo tiếng ngâm uống một hơi cạn sạch, men rượu dâng lên đỏ chín mặt.

“Tài giỏi trời cho dùng đúng chỗ

Ngàn vàng hết, sẽ lại kiếm về

Mỗi lần uống đủ ba trăm chén

Giết mổ trâu dê nhắm như thường.”

Lỗ Túc nhịn không được vỗ đùi đen đét:

“Hay cho câu tài giỏi trời cho dùng đúng chỗ, sảng khoái, haha, sảng khoái!”

Trương Hoành hứng khởi hét to:

“Ba trăm chén sao đủ? Chúng ta tối nay, không say không về!”

“Ừ đúng vậy, không say không về!”

“Uống nào, uống cho trời long đất lở, uống đến khi không say không về!”

“……”

Giờ phút này, tâm trạng của mọi người đều bị Viên Hoàn kích động.

“Lỗ Tử Kính, Trương Tử Bố! Ta mượn bài ‘Tương Tiến Tửu’ này gửi tâm ý đến các huynh, ấy đừng ngừng lại, cạn chén nào!”

Viên Hoàn nâng chén mời, hai người cũng giơ cao chén rượu của mình, phóng khoáng đáp lại. Lúc này cảm xúc của hắn đã bị không khí vui vẻ tươi mát của những sĩ tử đất Giang Bắc ảnh hưởng, vì vậy vô cùng phấn khởi, tiếp tục rót đầy chén rượu mời hết mọi người sau đó tiếp tục ngâm:

“Vài câu hát mang đầy tâm sự

Xin bạn vì ta hãy lắng nghe.”

Mọi người nghe vậy, tiếng huyên náo ồn ào giữa sảnh lập tức biến mất, không gian yên tĩnh đến mức một tiếng lá rơi cũng có thể khiến người ta giật mình.

“Nhạc hay thiên cổ không đủ quý

Không mong tỉnh rượu chỉ mong say

Xưa nay thánh hiền đều cô độc

Chỉ có kẻ say để tiếng đời

Tánh người mê rượu luôn hào sảng

Nghìn đồng một đấu uống vui cười

Đố ai dám bảo nghèo tiền bạc

Mua rượu về mau chuốc chén mời”

Viên Hoàn dõng dạc ngâm tám câu thơ, âm thanh đầy nội lực toát ra hào khí nuốt chửng trời đất. Lúc này đáng lẽ mọi người nên lớn tiếng khen ngợi hoặc cùng nâng chén vui cười, nhưng trong khoảnh khắc ấy chẳng ai có thể cất nên lời, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được cái kết thật sự của bài thơ là nằm ở câu sau.

Bốp!

Viên Hoàn uống cạn rượu trong chén rồi trực tiếp ném xuống đất, đảo mắt nhìn hết tất cả những danh sĩ ở đây, cất giọng đầy uy lực:

“Áo vàng ngựa quý của ta đâu

Hãy sai hầu cận đem đổi rượu

Cùng uống cho tan vạn cổ sầu!”

Sĩ tử đất Giang Bắc hoảng sợ!

Toàn trường im bặt!

Ting ting!

“Ký chủ làm Trương Chiêu giật mình, +1000 điểm chấn động.”

“Ký chủ làm Lỗ Túc giật mình, +1000 điểm chấn động.”

“kí chủ….”

Con mẹ nó ngay cả Viên Hoàn cũng hết cả hồn, một bài thơ [Tương Tiến Tửu] của Lý Bạch lại làm tất cả mọi người đều đạt mức 1.000 điểm chấn động!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện