Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Tiểu Bá Vương Tôn Sách


trước sau

Diêm Tượng hoảng sợ, vội vàng bước lên chắn giữa Viên Dận và Viên Thuật:

“Bẩm chúa công, chuyện này vô cùng hoang đường, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ đế quốc Đại Hán này, làm gì có mẫu ruộng nào có thể trồng ra được 1,3 tấn gạo. Các ngươi hãy cẩn thận tìm hiểu kĩ, chớ có nói bừa!”

Các quan viên trong sảnh cũng hùa vào phụ họa.

“Đúng đấy chúa công! Khoảng cách giữa một mẫu cho ra 208kg gạo đến một mẫu cho ra 1,3 tấn gạo là một khoảng cách rộng như đại dương, cái này hơi bị vi diệu nha! Nếu như trên đời này thật sự có loại lúa như thế, tại sao trước đó chúng ta không phát hiện ra?”

“Bản thân tại hạ cũng làm quan xử lí công việc nội chính đã hơn mười năm,, chưa từng thấy qua mảnh ruộng nào có năng suất hơn 1,3 tấn gạo cả, xin thứ cho tại hạ kiến thức thiển cận, nhưng thật sự ta không thể tin được chuyện vô lý này!”

“Tại hạ cũng không tin!”

“Ta cũng vậy!”

“Lão phu cũng không tin!”

“….”

Trong lúc nhất thời, âm thanh phản đối vang lên ầm ĩ cả đại sảnh, làm lỗ tai Viên Thuật nhức hơn cả bị bò đá.

Thật ra bản thân Viên Thuật có mùa quýt mới tin, chỉ là bởi vì Viên Dận đứng ra thề thốt rất dọa người mới làm cho hắn cảm thấy do dự. Bây giờ tất cả những quan viên còn lại cũng cảm thấy vô lý, cho nên hắn lại muốn bác bỏ lập luận này. Viên Dận lạnh lùng đáp lời:

“Bẩm chúa công, hễ muốn xác nhận việc gì phải mắt thấy tai nghe, cho dù tại hạ có nói lời hoa mỹ đến dường nào, ngài chỉ cần nói không tin thì tức là không hề tin tưởng ta.

Nhưng chuyện này có liên quan đến sống chết của toàn dân Dương Châu, ngoài ra còn ảnh hưởng đến quân lương của chúa công và con em tướng sĩ nữa. Tại hạ có một ý này, hay chúa công chọn ra một kẻ mà ngài tin tưởng, phái hắn đến Hạ Thái để xác minh sự việc, sẽ biết được thật hư ra sao.”

Viên Diệu cũng gật đầu đồng ý:

“Con cũng cảm thấy làm như thế rất tốt. Cha à, theo ngu ý của con, cha hãy phái ba người Viên Dận tiên sinh, Diêm Tượng tiên sinh, Kỷ Linh tướng quân cùng nhau xuôi dòng xuống Hạ Thái để kiểm tra, như vậy mới công bằng được.”

Viên Thuật nghe vậy cũng gật đầu tán thưởng:

“Ha ha! Con ta nói có lý, tuy nhiên Kỷ Linh tướng quân cần phải trấn thủ Thọ Xuân, tạm thời không thể đi xa được, chà….”

Viên Thuật đảo mắt một vòng đại sảnh, sau đó ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào một vị tướng quân trẻ tuổi, nhẹ nhàng bảo:

“Bá Phù, hay ngươi vì ta đi một chuyện đến Hạ Thái, hộ tống hai vị tiên sinh, có được không?”

Tôn Sách, Tôn Bá Phù!

Tuy Viên Hoàn đến, có một số thứ thay đổi nhưng nhìn chung hiệu ứng cánh bướm của hắn tạo ra vẫn chưa đủ. Theo dòng lịch sử, Tôn Kiên bị trúng mai phục của Lưu Biểu mà chết do mưa tên, Tôn Sách bất đắc dĩ phải đầu hàng Viên Thuật.

Viên Thuật thật ra cũng có tài năng chứ không phải loại ăn cơm thiếu muối, sở dĩ hắn phái Tôn Sách tiến về Hạ Thái là vì hắn biết Viên Dận theo phe Viên Diệu, còn Diêm Tượng đứng về phía Viên Hoàn, hắn đang cầm một người trung lập đứng ra để xác minh, vừa hay Tôn Sách mới đầu hàng, tạo công việc cho hắn làm vậy.

Bản thân Tôn Sách cũng rất tò mò về vụ một mẫu ruộng cho ra 1,3 tấn gạo, mình may mắn được tham gia vào chuyện này là tốt rồi, thế là lòng tràn đầy vui vẻ đáp ứng:

“Chúa công yên tâm, mạt tướng sẽ không phụ lòng ngài.”

Lúc này những chuyện xảy ra ở Thọ Xuân đều liên quan đến Viên Hoàn, nên hệ thống trong đầu hắn thông báo hắn đã nhận được rất nhiều điểm chấn động, Viên Hoàn thậm chí không cần tin tình báo từ điệp viên mình phái đi nằm vùng gửi về cũng biết thằng nào đang định hố hắn.

Nghĩ đến đó, Viên Hoàn lập tức yêu cầu Trương Chiêu hạ lệnh điều tra chi tiết tình hình ở Thọ Xuân, ai dè đâu hắn nhận được tin sẽ có một đoàn thanh tra do lão cha hố hàng phái xuống để kiểm tra Hạ Thái. Theo lý thuyết, trụ sở chính muốn đến chi nhánh để khao sát vốn là một chuyện cả làng đều vui, nhưng sau sự kiện nhóm áo đen ám sát, Viên Hoàn cảm thấy mình cười không nổi.

Hết cách rồi, heo sợ mập người sợ nổi tiếng, lão cha Viên Thuật chắc là đang đói đến mốc mồm nên mới muốn quay sang làm thịt Viên Hoàn, chuyện này hắn còn lạ gì nữa!

Viên Hoàn thực sự nổi giận rồi!

Thằng nhãi Viên Diệu tính chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi để đâm vào mông mình một nhát, lần này nếu không cho thằng này biết tay, hắn vẫn tưởng ở Dương Châu hắn chỉ dưới Viên Thuật.

Ha ha!

Được rồi, đại ca của ta, ngươi thích chơi lớn phải không, ván này ta chơi với ngươi!

Ba ngày sau, đoàn thanh tra của Viên Thuật đã đến Hạ Thái. Viên Hoàn dẫn đầu tất cả quan viên ở đây ra ngoài thành bày rượu để đón gió tẩy trần cho họ, phô trương thanh thế rất dữ dội. Hôm nay hắn vẫn mặc áo khoác thêu hình trăm hoa và áo trong màu xanh nhạt, tỏ ra dáng vẻ lão tử không sợ bố con thằng nào đi đến trước đoàn xe. Đầu tiên Viên Hoàn thi lễ theo chuẩn quý tộc, sau đó tươi cười chào mừng:

“Công
Tượng lão tiên sinh ghé chơi Hạ Thái, chúng ta cảm thấy vô cùng vinh dự, bản thiếu chủ rất vui, mời tiên sinh vào đây!”

Các quan viên đứng xếp thành hàng, cờ bay phất phới, một tấm lụa lớn trải từ trên thành xuống, viết một dòng chữ đầy oai hùng: Chào mừng sứ giả đến Hạ Thái kiểm tra công việc. Chà, Diêm Tượng lần đầu tiên được tiếp đón kiểu long trọng như vậy, lòng tự tôn của hắn được thỏa mãn rất nhiều.

“Nhị công tử…. ngài làm vậy khiến lão phu cảm thấy hơi xấu hổ.”

Diêm Tượng cúi người thi lễ, Viên Hoàn cũng đáp lại, tự mình dâng rượu lên mời:

“Nào có, nào có! Ha ha, đường xá xa xôi, tiên sinh hãy dùng chút rượu ấm để xua tan mệt mỏi.”

Diêm Tượng cầm lấy ly rượu, đang định ngửa mặt uống một hơi cạn sạch thì bỗng phát hiện rượu này trong đến mức nhìn thấy cả đáy, không khỏi hiếu kì hỏi:

“Ồ, đây là rượu gì vậy?”

Viên Hoàn cười lấy lòng:

“Rượu này tên Hồi Hồn Ngọc Dịch, thỉnh tiên sinh dùng thử.”

Diêm tượng uống hết ly, quả nhiên vị nhẹ nhàng thanh khiết, không hề có cảm giác khó chịu cay nồng, cực kì thích thú:

“Rượu ngon! Quả nhiên là rượu ngon!”

Ting ting!

“Kí chủ làm Diêm tượng kinh ngạc, +675 điểm chấn động.”

“Kí chủ làm Viên Dận kinh ngạc, +876 điểm chấn động.”

“Kí chủ làm Tôn Sách kinh ngạc, +888 điểm chấn động.”

Viên Hoàn đang đứng há miệng cười to đột nhiên cứng đờ, vội vã liếc mắt nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi đứng trong đoàn thanh tra lần này.

Ting ting!

“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin.”

【 Tên 】: Tôn Sách

【 thuộc tính 】: Vũ lực 96; trí lực 69; chính trị 70; mị lực 92;

【 Kỹ năng 】: Bá Vương: khi Tôn Sách làm thống lĩnh quân đội có thể tăng sĩ khí thêm cho binh lính. Nếu thi đấu cá nhân trước trận đánh, chỉ số Vũ lực được tăng 20%.

【 điểm yếu 】:

1.Quá kiêu ngạo về võ nghệ của mình, kiêu binh tất bại

2.Bảo thủ

3.Tính cách lạnh lùng, rất khó giao lưu với người khác.

Ôi thần linh ơi!

Không ngờ Tôn Sách đã gia nhập vào phe của lão cha hố hàng nhà mình, còn trở thành con mẹ nó thanh tra? Tình huống chó má gì thế này?

Phía bên kia, Tôn Sách cũng ôm quyền khen ngợi Viên Hoàn tận đáy lòng:

“Tôn Sách ta uống qua mấy chục loại rượu, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Hồi Hồn Ngọc Dịch, rượu này đúng là rượu ngon ngàn năm có một!”

Viên Hoàn bắt đầu giải thích:

“Thực không dám giấu, rượu này cũng là tiểu sinh vô tình gặp qua một lần. Nghe người cất rượu bảo thứ rượu này cần phải dùng nước suối tinh khiết trong núi để nấu, lại ủ thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó lượt bỏ tạp chất những chín chín tám mươi một lần mới có thể thành công.”

Tôn Sách chép miệng, tỏ vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Viên Hoàn nháy mắt với Trương Chiêu, lập tức có người mang hẳn một vò rượu ra trao tay Tôn Sách:

“Nếu tướng quân thích, ta tặng luôn cả bình cho ngươi!”

Tôn Sách mừng như điên, cười lớn nói với Viên Hoàn:

“Ha ha! Xin đa tạ nhị công tử, vậy thì Tôn mỗ không khách khí.”

Diêm Tượng khoát tay, ra hiệu cho Viên Hoàn vào thành, hắn chủ động tiến lên một bước sánh vai với Viên Hoàn mà đi. Đường lớn Hạ Thái cực kì sạch sẽ gọn gàng, trăm họ nhiệt tình chào hỏi làm Diêm Tượng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Lão phu không thể tưởng tượng được, nhị công tử đến Hạ Thái còn chưa được nửa năm mà đã thay đổi huyện này nhiều như vậy. Đây đúng là công lao vô tiền khoáng hậu, khiến người nhìn mà than thở.”

Hắn nheo mắt nhìn về phía xa, có tám tòa tháp cao được xây giống hệt nhau, nhíu mày hỏi:

“Ấy, xin hỏi nhị công tử, đó là thứ gì vậy?”

Viên Hoàn nhếch môi, âm thầm che đi vẻ hung ác nham hiểm:

“À, chỗ đó là kho lúa mà thôi.”

Ting ting!

“Kí chủ làm Diêm tượng kinh ngạc, +999 điểm chấn động.”

“Kí chủ làm Viên Dận kinh ngạc, +999 điểm chấn động.”

“Kí chủ làm Tôn Sách kinh ngạc, +1000 điểm chấn động.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện