Cơn mưa tầm tã liên tục ba ngày mới có dấu hiệu sắp tạnh.
Huyện Hạ Thái bị nước mưa tẩy rửa mọi ngóc ngách đen tối nhất trong tâm hồn, chuẩn bị hồi sinh lại sự phồn vinh thời huy hoàng xa xưa.
Trăm họ Hạ Thái hùa nhau chạy ra ngoài, trên mặt toát ra nét vui cười, ngửa mặt lên trời hô vạn tuế, dùng hai từ này để diễn đạt sự kính nể của họ với Viên Hoàn. Hắn chính là kẻ chấp nhận nghe mọi câu chửi bới phản đối, mặc kệ bụi tung bay mù mịt cũng muốn hoàn thành đường ống trong thời gian ngắn nhất. Cũng chính là hắn đã quyết đoán bỏ công sức ra bảo trì lại nhà cửa, không cần dân chúng phải tốn một đồng nào vẫn có nhà mới để ở.
Nếu không có hắn, có lẽ bọn họ sẽ tiếp tục sống như ngày tháng bần cùng tuyệt vọng, ăn hôm nay nghĩ về ngày mai làm sao không đói, bất lực trước những cơn lũ như cơn thịnh nộ của thánh thần.
Giờ phút này, bọn hắn có thể đứng trên đường phố, không cần phải bơi lội trong nước đợi người cứu, mà lại thoải mái hít thở không khí tươi mát sau cơn mưa, chính là nhờ Viên Hoàn không tiếc bất cứ giá nào, hiến dâng hết lòng cho con em Hạ Thái.
Đột nhiên dân chúng đều có cùng một suy nghĩ, họ nhấc mông phi thẳng về nhà, lấy hết rượu ngon, cá tươi, hay những thức ăn khô ngon lành mà mình không nỡ dùng rồi quay lại đường lớn.
Trước cổng huyện phủ,
Người dân đứng chật cả đường, chen chúc nhau đòi xông vào trong. Điển Vi, Chu Thái chỉ huy quân hộ vệ, quân đồn điền một cách đầy kỷ luật, bắt đầu giải tán dân chúng, nhưng làm sao họ rời đi được, cho tới bây giờ họ vẫn chưa nhìn thấy Viên Hoàn – đấng cứu thế của huyện Hạ Thái!
“Các vị binh sĩ, hãy cho chúng ta vào trong, lần lũ lụt này nếu không có công tử sửa sang lại nhà cửa, làm đường ống thoát nước, chỉ sợ chúng ta….”
“Cầu xin các ngươi hãy cho chúng ta vào, ta thề hứa đảm bảo không quấy rầy Viên công tử nghỉ ngơi, chỉ đến tặng đồ rồi về thôi.”
“Viên công tử đã cứu giúp Hạ Thái, trước đó chúng ta còn phản đối hắn xây đường ống…. mẹ nó, chúng ta thật ấu trĩ vô ơn! Xin ngươi hãy cho chúng ta vào trong để cảm ơn Viên công tử!”
“Đúng vậy! Nếu không có Viên công tử, lũ lụt lần này chẳng biết lại chết thêm bao nhiêu người nữa! Nhà ta chẳng giàu có gì nhưng mới bắt được hai con cá rất tươi, xin gửi ngài ấy hầm canh ăn cho khỏe người!”
“…..”
Một ông lão râu tóc bạc trắng chống gậy đứng trước cửa huyện phủ hét lớn:
“Lão phu năm nay bảy mươi ba tuổi, sống hơn nửa đời người, trải qua không biết bao nhiêu lần mưa lũ, cảnh vợ con chết trôi, nhà cửa tan nát là chuyện thường ngày ở huyện. Nhưng chỉ riêng lần này khiến lão phu đây phải tạ ơn trời xanh có mắt, chúc phúc cho huyện chúng ta, Hạ Thái không hề bị lũ lụt ảnh hưởng. Tất cả mọi người có ngày hôm nay đều là nhờ ơn như trời biển của Viên công tử, chúng ta chỉ muốn gặp ngài ấy để cảm ơn mà thôi, vì sao các ngươi ngăn cản?”
Điển Vi là một kẻ thô lỗ, kêu hắn giết người thì hắn làm giỏi lắm, nhưng giờ bảo hắn đi khuyên nhủ dân chúng thành kính thì hắn chịu, đầu óc này đẻ ra cách hay ho mới lạ. Thế là hắn cũng giả vờ từ chối:
“Cả nhà ơi, làm ơn đừng làm khó ta, ta chỉ làm theo lệnh thôi mà!”
Ông lão chống gậy đập binh binh lên mặt đất, giận dỗi la hét:
“Thằng ngốc kia, ngươi không hiểu chuyện hả? Lão phu đã già rồi, người ta có câu kính già yêu trẻ, ngươi lại để lão đây đứng mỏi hết cả chân, bây giờ nói đi, có chịu dàn xếp không?”
Nhìn đám dân sau lưng ông lão đang cuồng nhiệt đến mức suýt dỡ luôn cả cổng huyện phủ, hắn cũng chỉ có thể cười ha ha, con mẹ nó đây gọi là dàn xếp sao? Lỡ bày ra trò ngu đần gì, dân chúng cùng nhau xông lên, mỗi người một đạp cũng biến hắn thành bánh bao nhồi thịt.
“Á à, tên ngốc nhà ngươi coi thường ta không trả lời.”
Ông lão tức đến dựng cả râu lên, ước gì mình trẻ lại ba mươi tuổi để cầm gậy gõ cái đầu gỗ của Điển Vi.
“Mong mọi người thông cảm.”
Điển Vi vãn không lui bước, đứng trơ ra theo đúng nghĩa ‘đầu gỗ’.
“Thông con mẹ ngươi, tên ngốc này!”
Ông lão tức muốn sùi bọt mép, dáng vẻ cực kì tức giận.
Đúng vào lúc này, cửa huyện phủ mở ra, Trương Chiêu vội vàng chạy tới thi lễ với dân chúng:
“Mọi người ơi, Viên công tử bị sốt đang nằm trên giường nên không thể gặp mọi người được, xin hãy thông cảm. Ngài ấy bảo ta thay mặt để tạ lỗi với mọi người này.”
Dứt lời, Trương Chiêu vái một cách thật sâu, dọa cho người dân hết hồn rồi đắc ý đứng đậy:
“Viên công tử có nói với tại hạ, làm quan không phải để mình cao cấp hơn người, mà phải giống như người hầu vậy, sử dụng quyền lực trong tay để tạo phúc cho bà con, vì dân phục vụ mới là quan tốt.
Vậy nên Viên công tử cũng không cảm thấy hắn ban phước lành hay tốt bụng giúp đỡ mọi người gì cả, đây chỉ là nghĩa vụ mà một vị quan cần phải làm mà thôi. Mong mọi người hãy quay về nhà.”
Ông lão vô cùng lo lắng hỏi:
“Trương đại nhân, Viên
công tử bị sốt có nghiêm trọng lắm không?”
Trương Chiêu thở dài:
“Thật ra không có gì hết, chỉ là do ngâm mình trong mưa nên bị cảm xoàng mà thôi, Lý lão cứ yên tâm.”
Ở thời cổ đại, người nào hơn bảy mươi tuổi đều được tôn kính như ông thọ, dù quan hay dân hay hoàng đế gặp cũng phải xưng một tiếng lão tỏ vẻ tôn trọng. Ông lão này chính là một trong ba người lớn tuổi nhất Hạ Thái, Lý lão! Lúc này ông cảm thấy yên tâm hơn, thi lễ với Trương Chiêu:
“Trương đại nhân, chúng ta không phải những đứa trẻ khờ khạo. Nếu Viên công tử đã bị sốt thì chúng ta cũng không quấy rầy làm gì, nhưng những đồ vật này là tấm lòng thành của mọi nhà, Viên công tử nhất định phải nhận lấy, nếu không chúng ta thật khó có thể yên lòng.”
Người dân cũng hùa theo:
“Đúng rồi! Hãy nhận cho chúng tôi vui nhé!”
Trương Chiêu im lặng suy nghĩ, lát sau gật đầu:
“Nếu đã như thế, những vật này chúng ta xin phép nhận. Ấu Bình!”
Chu Thái trả lời:
“Có mạt tướng.”
“Vào kho huyện phủ lấy lương thực ra phân phát cho mọi người đi, có vẻ như mấy ngày tới sẽ mưa thêm một trận nữa, ít nhất cũng phải cam đoan người dân có thể trụ cho đến mùa thu hoạch, hiểu không?”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Lý lão vội trả lời:
“Trương đại nhân, trong nhà của chúng ta vẫn còn thực phẩm dự trữ, không cần huyện phủ phải mở kho phát thóc cũng sống khỏe đến khi thu hoạch, xin ngài cứ yên tâm.”
“Ha ha! Có sao đâu, coi như mỗi ngày ăn nhiều hơn một chút, nhất là những nhà có con nhỏ, đang trong tuổi trưởng thành nữa chứ. Nếu bọn nó không ăn no làm sao cao lớn được, lão cứ nghe ta mang theo lương thực về nhà, chúng ta bình an sống qua khoảng thời gian này, được không?”
Trương Chiêu trấn an khiến Lý Lão thở dài, quay lại nói với dân chúng:
“Ài, chúng ta cứ làm như vậy đi, hãy trật tự để quà tặng xuống, sau này có cơ hội sẽ đến gặp Viên công tử tạ lễ.”
Người dân Hạ Thái nghe thế mới bắt đầu tản đi.
Điển Vi, Chu Thái thở phào nhẹ nhõm, phái người gom hết quà trên mặt đất, tốn mất ba tiếng đồng hồ mới chất thành đống như ngọn núi nhỏ vô cùng bắt mắt.
Khi người dân đi hết, một người vợ trẻ ôm theo rỗ chạy vào nhà tù Hạ Thái.
“Liêu à, ta biết tính chàng rất cứng đầu không chấp nhận một bề tôi lại thờ hai chủ, nhưng Viên công tử thật sự là một vị quan tốt, vừa rồi dân Hạ Thái còn vác hết đồ ăn cất trong nhà đi cảm ơn ngài ấy kìa.”
Từ khi Viên Hoàn đến Hạ Thái, hắn đã đá Trương Liêu vào trong tù, tuy nhiên Vương Lam và Trương Hổ vẫn nhận được đãi ngộ tốt nhất, mỗi ngày đều được phép ra vào thăm nom. Mới đầu Vương Lam cũng hơi buồn bực, nhưng về sau nhìn thấy Hạ Thái thay da đổi thịt, trở thành một huyện cực kì phồn vinh, dần dần nàng cũng thay đổi cái nhìn về Viên Hoàn, thường xuyên kể những chuyện này cho Trương Liêu nghe, mong hắn hãy hồi tâm chuyển ý.
Trương Liêu làm gì dễ đồng ý như vậy, nhưng tục ngữ có câu ‘mưa dầm thấm lâu’, qua những lần kể chuyện tâm tình, Vương Lam cảm giác Trương Liêu không còn bất mãn với Viên Hoàn như trước nữa.
Mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng làm nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ta thừa nhận, Viên tặc... Viên Hoàn đúng là một vị quan tốt, thương dân như con. Nhưng không thể vì vậy mà nàng bảo ta bán đứng Lữ tướng quân, gia nhập vào phe phái nhà họ Viên được.”
Vương Lam tức giận nói:
“Chàng… khỉ thật, chàng làm thiếp tức chết đi được. Ờ rồi, chàng cứ cứng đầu đi, để thiếp và con trai ở ngoài chịu khổ. Thôi ăn đi, tranh thủ thời gian ăn cho no, ngày mai ta lại đến thăm chàng.”
“Ơ kìa, sao nàng vội vã bỏ đi thế?”
“À phải rồi! Ta có tham gia khai hoang nên được một mảnh ruộng, trong nhà còn cả đống chuyện. Chàng không có ở nhà nên một mình ta phải làm chứ sao nữa.”
Mặt Trương Liêu đen hơn cả đất ngoài ruộng, thở dài đáp:
“Lam, Trương Liêu ta có lỗi với nàng!”
Vương Lam sững sờ, nhẹ nhàng trách:
“Nếu chàng thật lòng thương mẹ con thiếp, xin hãy đầu hàng Viên công tử đi.”