Giữa đêm khuya âm u chết choc, tiếng la giết, tiếng va chạm vũ khí, tiếng ngựa hí vang trời.
Lúc này bên trong phủ tướng quân, Viên Thuật tựa người vào khung cửa thở dài mệt mỏi, ngắm ánh trăng huyền diệu một cách đầy tâm trạng:
“Ôi lạy đức phật, thật là nghiệp chướng mà… Hoàn Nhi, con đừng trách cha, muốn trách chỉ có thể trách con quá độc ác, không chỉ nhẫn tâm bóp chết Diệu Nhi mà còn đắc tội quá nhiều tướng quân….”
Sau lung hắn, một người đàn bà thả bước đến gần bằng một phong cách vô cùng lả lướt yểu điệu, bà ta khoác tấm áo choàng lên vai Viên Thuật rồi nhẹ giọng khuyên bảo:
“Chồng à, mong chàng đừng nghĩ nhiều làm gì, thằng con ngỗ nghịch ấy chắc bây giờ đã chết dưới lưỡi đao của Trương tướng quân rồi, chuyện bây giờ cần suy nghĩ là những mãnh tướng trung thành với nó như Lý Tồn Hiếu, Chu Thái, Trương Liêu. Thiếp đã từng nhìn thấy họ, dạng tướng quân tài năng trác tuyệt như vậy không dễ xử đâu đó.”
Viên Thuật vuốt ve vành áo, cười một cách mỉa mai:
“Phu nhân của ta, nàng cứ yên tâm đi, Lý Tồn Hiếu là lính hộ vệ trong Viên phụ, mặc dù thuở nhỏ hắn ở bên cạnh Hoàn Nhi nên có tình cảm gắn kết, tuy nhiên một kẻ xuất thân từ tầng lớp nô lệ được may mắn sống trong gia đình quý tộc sẽ luôn biết trên biết dưới. Chỉ cần hắn đồng ý hỗ trợ, bản tướng quân có thể một tay diệt gọn Chu Thái, Trương Liêu.”
Lão cha hố hàng Viên Thuật luôn tự cho là đúng, còn khuya hắn mới biết võ tướng được Viên Hoàn triệu hồi từ trong hệ thống chẳng bao giờ biết hai chữ phản bội là gì. Nếu thật sự hai cha con phải đi đến bước một mất một còn, Lý Tồn Hiếu chắc chắn sẽ một chùy tương chết hắn.
Phùng Thị lại mỉm cười nham hiểm:
“Phu quân, xong chuyện hôm nay rồi, Thọ Xuân vẫn là vật trong túi ngài, là cái nôi của Viên gia thuộc Dương Châu, bây giờ lương thực đầy ấp trong kho, binh lính lại nhiều như vậy, dù xung quanh các lộ chư hầu và cường đạo mang lòng lang sói, chúng ta cũng có thể thủ vững như núi Thái Sơn!”
Viên Thuật lại tiếp tục thở dài:
“Vừa rồi mí mắt phải của ta giật liên tục, trong lòng cảm thấy lo lắng bất an, có vẻ như tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn, ầy, dù sao hắn cũng là con trai của ta, ta… ta không muốn nó phải chết…”
Phùng Thị chẳng biết phải an ủi Viên Thuật ra sao, bà nắm chặt tay rồi tựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng thì thầm:
“Phu quân yên tâm, thầy thuốc vừa mới nói cơ thể thiếp đang khỏe mạnh, chắc là vài hôm nữa sẽ có em bé.”
Viên Thuật sờ lên bụng Phùng Thị rồi tự trấn an mình:
“Ừ, thế là tốt, thế thì tốt rồi.”
Đúng vào lúc này, một tiếng vang rất lớn làm Phùng Thị sợ đến mức trốn sau lưng Viên Thuật. Viên Thuật lập tức giận tím mặt, hắn nhảy dựng lên chỉ thẳng mặt Trần Kỷ đang hớt hơ hớt hải chạy đến nơi:
“Thằng phế vật này! Gấp gáp cái gì chứ, cửa phủ tướng quân sắp bị ngươi ủi sập rồi đấy!”
Trần Kỷ vội vàng ôm quyền tạ lỗi:
“Bẩm chúa công, chuyện gấp nên mạt tướng không thể lo nghĩ nhiều được, mong ngài thứ lỗi!”
Viên Thuật chậm rãi gật đầu:
“Chuyện gì xảy ra vậy? À khoan, để ta đoán nhé, Hoàn Nhi thề sống chết chống cự chứ quyết không hàng, nên các ngươi không bắt được đúng không?”
Trần Kỷ vội vàng bẩm báo:
“Không thưa chúa công, Trần Lan, Lôi Bạc, Nhạc Tựu và Trương Huân đã hy sinh vì nghĩa, Viên công tử đang dẫn quân hộ vệ dưới trướng hắn xông đến phủ tướng quân, xin chúa công hãy mau chạy trốn!”
“Ngươi... Ngươi nói cái gì?”
Viên Thuật tựa hồ không thể tin vào tai của mình, nuốt nước bọt run rẩy hỏi:
“Chẳng phải Viên Hoàn đã điều đại quân ra khỏi Thọ Xuân rồi sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ là kế nghi binh của nó?”
Trần Kỷ giải thích:
“Bẩm chúa công, không phải bọn họ quay về kịp, thật ra…”
Viên Thuật tức muốn nổ phổi:
“Thật ra cái gì, nói thì nói nhanh lên!”
“Thật ra công tử chỉ có chưa đến năm trăm người.”
“Con mẹ nó, không đến năm trăm?”
Gương mặt Viên Thuật trở nên méo mó, hắn túm lấy cổ áo Trần Kỷ, lôi ‘đại tướng’ của mình dậy rồi hét văng nướt bọt ướt hết mặt đối phương:
“Cái quái gì thế? Trương Huân có hơn năm ngàn lính, gấp mười lần thằng con của ta, vậy mà đánh không lại, cả bốn đại tướng đều chết sặc máu? Chuyện này không thể nào, ngươi dám dùng tin giả làm loạn lòng quân sao?”
Trần Kỷ nhăn mặt vì mưa nước bọt, quay mặt sang một bên lí nhí trả lời:
“Xin lỗi chúa công, mạt tướng không biết Viên công tử từ đâu thỉnh tới mấy viên hổ tướng dùng chùy, vừa giỏi võ vừa dũng mãnh ba quân, chúng tướng sĩ không thể cản bước chân của đám khát máu này. Chưa kể chiến đao của quân hộ vệ cực kì sắc bén, hễ ra chiêu là chém bay cả người lẫn áo giáp, khiên chắn, họ đã đột phá hết những lớp phòng thủ của quân ta rồi.”
“Một lũ thùng cơm phế vật! Ta nuôi các ngươi làm gì chứ? Sợ chết thì nói thẳng là sợ chết, ở đâu ra tướng dùng chùy vô địch, rồi chiến đao kì lạ con mẹ gì, khai mau, các ngươi bị thằng con ngỗ nghịch của ta mua chuộc rồi phải không?”
“Mạt tướng không dám, nếu chúa công không tin thì để sau này điều tra cũng được, nhưng việc trước mắt vô cùng nguy cấp, xin chúa công hãy lấy đại cục làm trọng, lập tức theo mạt tướng ra khỏi thành. Nếu chúng ta tiếp tục chậm trễ ở đây thì ngài gặp nạn mất!”
Viên Thuật hung hăng trừng mắt nhìn Trần Kỷ:
“Bây đâu, mang áo giáp của bản tướng quân lại đây!”
“Tuân Lệnh!”
Tiếng la giết càng lúc càng lớn hơn. Khoảng mười tên lính máu me đầy mặt đang rối rít trốn vào trong phủ tướng quân, xui xẻo đụng phải Viên Thuật nên bị hắn mắng té tát:
“Bọn mi là một lũ vô dụng! Năm ngàn quân mà không đánh lại một nhúm năm trăm người. Mẹ nó, dẫn đường cho ta mau, bản tướng quân muốn nhìn xem thằng nghịch tử này lợi hại đến mức nào.”
Thế là Viên Thuật ngẩng cái mặt bốn
đời tam công lên bước thẳng về phía trước, nhưng chưa được vài bước thì loạn quân như sóng biển cuộn trào chảy thẳng vào trong phủ, trong đám người hắn loáng thoáng nghe có giọng nói rất quen thuộc:
“Cha! Cha ở đâu? Cha có sao không? Đám Trương Huân có ý muốn tạo phản nên con trai đã chém chết hết chúng rồi!”
Viên Thuật trợn muốn rớt tròng mắt ra ngoài? Con mẹ nó thói đời gì vậy? Thằng muốn tạo phản chính là mày đó con trai à! Lại còn giở giọng chối tội một cách quang minh chính đại, đúng là chẳng biết xấu hổ!
Lúc này Lý Nguyên Bá, Tiết Quỳ, La Nhân, Nhạc Vân cũng điên cuồng giết đến nơi, tập trung lại thành một vòng tròn vây Viên Hoàn và Viên Thuật vào giữa.
“Cha không sao là tốt rồi. Trương Huân đã bị con chém ngã, trong thành Thọ Xuân hiện giờ chỉ còn một con yêu nữ, đợi con tiễn ả về trời rồi sẽ trở lại thăm cha.”
Viên Hoàn hành động nhanh như chớp, vừa ôm quyền thi lễ với Viên Thuật xong lập tức quay sang phất tay, quân hộ vệ ngầm hiểu ý nên chia nhau ra chui vào sân sau tìm kiếm Phùng Thị. Viên Thuật nhìn thấy vậy ngửa mặt lên trời cười điên cuồng:
“Haha! Giỏi cho thằng con mồm mép lươn lẹo, mày dám giết mẹ lớn của mày hả, đồ hỗn xược?”
Viên Thuật hét lớn rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, tức giận chỉ thẳng mặt Viên Hoàn. Đột nhiên Viên Hoàn dừng bước, quay sang nhìn vào mắt Viên Thuật, mặc kệ mũi kiếm chỉ thẳng vào giữa trán, nhếch mép cười buồn với hắn:
“Cha... cha thật sự muốn giết con sao?”
Bàn tay cầm kiếm của Viên Thuật chợt khựng lại, hình ảnh đứa bé run cầm cập chờ mình giữa ngày tuyết rơi bỗng xuất hiện, nhưng chỉ lát sau hắn lại lạnh lùng đáp:
“Bớt diễn đi, mày là con tao, tao đẻ ra mày thì cũng hiểu được tính cách. Mày ác lắm, giết anh trai giết cha mẹ, tội đáng chết ngàn lần, người trong thiên hạ sẽ phỉ nhổ, sẽ cùng nhau đuổi cùng diệt tận mày!”
“Ha ha! Ha ha ha ha! Được rồi, cha nói tôi giết hại gia đình, chứng cứ đâu? Cha lôi chứng cứ ra rồi nói chuyện. Viên Diệu chết liên quan mẹ gì đến thằng này, chẳng phải hắn là đồ hèn nhát rác rưởi, chịu không nổi nhục nên tự sát sao? Còn cha, bản thân cha sống nhăn răng, mắc gì bảo tôi giết cha, cho hỏi cha đã chết chưa?
Hừ, tôi biết muốn đổ tội cho người khác thì có cả trăm lý do. Từ nhỏ đến lớn có bao giờ cha ưa tôi đâu, trong mắt cha, tôi chỉ là một thằng con ghẻ, cho dù tôi giúp cha chém giết Hoa Hùng, đánh bại Lữ Bố, lập công trạng vô tiền khoáng hậu làm các chư hầu phải lau mắt mà nhìn. Chưa kể lần bạo loạn này là ai giúp cha dẹp? Cũng thằng con ghẻ này! Cha cũng chẳng thèm khen ngợi tôi một câu, chỉ một câu cũng không! Tôi đã biết tôi không hề được cha coi là con trai, mà chỉ là một thứ công cụ có cũng tốt mà không có cũng chẳng sao! Tôi không thẹn với lương tâm, nhưng cha dám cam đoan, lần này đam giặc cỏ Trương Huân mạnh mẽ xông tới phủ của Viên Hoàn này, không có sự góp sức của cha sao?”
Viên Thuật nghe vậy đứng chết lặng tại chỗ, mồ hôi chảy ướt cả cổ áo, hắn bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận:
“Mày nói bậy, tao không có làm!”
Ting ting!
“Ký chủ làm Viên Thuật hoảng sợ, +888 điểm chấn động.”
Viên Hoàn hừ một tiếng khinh thường:
“Nhìn tay cha run rẩy kìa, lại còn bảo không có đi?”
Thanh Phong thương bị hắn siết chặt, trán Viên Hoàn nổi gân xanh, hắn đã tức giận lắm rồi nhưng vẫn cố giữ chút bình tĩnh còn sót lại của mình. Xét theo dòng lịch sử, từ thời Hán Vũ Đế "Trục xuất Bách gia, độc tôn học thuật nho gia" cho đến nay, đạo lý vua – bề tôi và cha – con đã khắc sâu vào trong lòng người, Vua xử thần chết, thần không chết thì không trung thành, cha muốn con chết, con còn sống tức là bất nghĩa.
Nhưng ngược lại bề tôi mà ép chết vua, hay con cái dám giết cha, đó chính là đại nghịch bất đạo, người đời sẵn sàng tiêu diệt, đế quốc Đại Hán lấy chữ hiếu để trị thiên hạ, một khi đã mất đi thanh danh, Viên Hoàn đừng hòng có thể cá chép hóa rồng! Vì vậy hắn sẽ không ngu ngốc đi làm chuyện đó, mặc dù hắn đối với Viên Thuật không có chút tình cảm nào, nhưng điều kiện hiện tại không cho phép, đành chịu thôi.
Hắn chống mũi thương xuống đất, thở dài vẫy tay:
“Thôi bỏ đi, tôi để cha về hưu, tương lai thiên hạ nhà họ Viên cứ để một mình Viên Hoàn gánh vác.”