Kết cấu não của bạn tác giả luôn thần kỳ như thế, Phó Diệc Sâm cõng Thẩm Thiên Dục không bao xa liền thấy bệnh viện sừng sững trước mặt, Phó Diệc Sâm nhanh chóng đem người một đường vọt vào trong.
Một dao kia dài ước chừng năm centimet, bất quá cũng may miệng vết thương không sâu, không làm thương tổn đến gân cốt. Hơn nữa sơ cứu kịp thời, chỉ cần khâu lại một chút sẽ không tạo nên vấn đề nghiêm trọng, Phó Diệc Sâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là thấy Thẩm Thiên Dục đau đến cơ thể run lên bần bật, khi bác sĩ kéo miếng vải băng trên tay ra, bàn tay y vô thức nắm lại lộ ra khớp xương trắng nõn, nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì ngang ngạnh, y đại khái không nhận ra động tác này đã bán đứng mình. Phó Diệc Sâm không khỏi âm thầm bật cười, cảm thấy vị đại thiếu gia được nuông chiều từ bé này rất sĩ diện, sợ đau đớn là một loại bản năng của con người, sao có thể che giấu được.
Bất quá Phó Diệc Sâm ngoài miệng không nói gì, tay lại lặng lẽ đặt ra sau lưng Thẩm Thiên Dục, vỗ về nhẹ nhàng trấn an y. Thật ra, Phó Diệc Sâm là một người đàn ông rất tỉ mỉ, có một số chi tiết không mấy ai để ý đến nhưng lại luôn nằm dưới mí mắt hắn, hắn ôn nhu khiêm tốn khác xa với bề ngoài ngoan cường của mình, nhưng lại khiến người bên cạnh sinh ra cảm giác tin tưởng vững vàng. Chỉ cần có một nguồn lực thúc đẩy, hắn nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn.
Sau khi xử lý xong mọi thứ, Phó Diệc Sâm cẩn thận đỡ người nằm xuống. Thẩm Thiên Dục môi mấp máy nói cảm ơn, lúc này cánh tay phải của y bởi vì thuốc tê chưa tan nên mất cảm giác đau.
Phó Diệc Sâm phá lệ mỉm cười một cái, “Giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn?”
Ánh mắt Thẩm Thiên Dục chợt lóe nhìn Phó Diệc Sâm, sau đó rất nhanh bình tĩnh dời đi, có chút chột dạ hỏi một câu, “Cậu không bị thương chứ?”
Phó Diệc Sâm kéo kéo áo sơ mi bị nhiễm đỏ, nhún vai, “Không sao.”
Tô Trạm lúc này khoác lên vẻ mặt âm trầm của Thẩm Thiên Dục, “Âu Dương Khải, tôi thật sự không nghĩ tới hắn to gan lớn mật dám làm ra chuyện này.”
Phó Diệc Sâm cau mày, rồi sau đó từ từ nói, “Hẳn là thiếu giáo huấn.”
Tô Trạm trong lòng nhảy dựng, người này, từ cách nói chuyện đến giọng điệu đều khiến người… rung động như vậy, quả thật vừa vặn đúng ý y, “Tôi sẽ khiến hắn phải trả giá.” Tô Trạm hoàn toàn nhập diễn vào Thẩm đại thiếu gia khó ở.
Phó Diệc Sâm ừ một tiếng, đứng dậy rót một ly nước ấm, lúc này mới ngồi trở lại, “Cậu nghỉ ngơi đi.” Bị đến vậy còn chưa ngất xỉu, lại có thể đi tính kế kẻ khác, hẳn không có vấn đề gì lớn.
Theo lý mà nói, người như Thẩm Thiên Dục đáng nhẽ phải được sắp xếp vài vệ sĩ bên cạnh, hơn nữa Thẩm Thiên Dục vừa bước một chân vào bệnh viện tin tức phải lập tức truyền đến bên gia tộc rồi. Đương nhiên, “theo lý” đã bị tác giả Mary Sue đánh gục một cách hợp logic, có điều, lâu như vậy mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hình như đã quên mất thân phận đích tôn gia tộc giàu nhất thế giới của đương sự.
Tô Trạm quả thật có chút chống đỡ không nổi, y cũng không còn hơi sức đâu đi nguyền rủa tên não tàn khiến cánh tay của y thành ra thế này, bất quá lại nói, kịch bản thì phải làm thế nào đây? Phần diễn hôm nay, y hình như đã không để ý thoát tuyến nhân vật rồi!
“Sao vậy, có việc gấp?” Nhưng vào lúc này, Tô Trạm giương mắt nhìn thấy Hạ Hầu Minh đem áo khoác ban nãy còn đang ở trên người mình mặc vào.
“Không phải, ” Phó Diệc Sâm thản nhiên nói, sau đó chỉ áo sơ mi thiếu mất một ống, “Cho đỡ kỳ quái.” Nói xong còn cười với Thẩm Thiên Dục một cái.
Một tên không thích cười, một khi cười rộ lên sẽ có vẻ phá lệ mê người, đương nhiên tiền đề là nhan sắc không tệ. Lúc này, Tô Trạm không tự chủ nhìn nhiều hơn chút, rồi sau đó mất tự nhiên xoay đầu lảng tránh. Thật ra, dựa trên thân hình và khí thế của Phó Diệc Sâm, một thân áo trắng nhiễm đỏ vừa rồi, còn có động tác mạnh mẽ xé rách một ống tay áo, thoạt nhìn khoảnh khắc nào cũng cực đẹp trai.
Một căn phòng, hai thanh niên, phòng bệnh an tĩnh, tĩnh lặng đến mức khiến thời gian ngưng đọng, hai người nhất thời lâm vào xấu hổ, đương nhiên, xấu hổ là đến từ nội tâm mỗi người, trên mặt đều không biểu hiện ra chút nào.
Phó Diệc Sâm lại đứng dậy rót một cốc nước, “Uống nước, sau đó nghỉ ngơi.” Phó Diệc Sâm nói xong một tay dùng sức đỡ bả vai Thẩm Thiên Dục, để y nửa ngồi nửa dựa vào lồng ngực mình, một tay khác thì đưa nước đến bên miệng y.
Tim Tô Trạm đập nhanh lợi hại, nhưng tuyệt đối không muốn lộ ra nửa điểm khác thường, nhất là, “Tay trái tôi vẫn dùng được.”
“Khụ ~” Phó Diệc Sâm một trận lúng túng, làm như không nghe thấy, “Đụng đến miệng vết thương không tốt.”
Tô Trạm đành phải chịu đựng nhếch miệng uống, cái gì mà đụng đến vết thương, thuốc gây tê còn chưa tan đâu, huống hồ tay trái của y vẫn sử dụng được thật.
Nhẫn nhịn uống hết một cốc nước lớn, lúc này mới nhẹ nhàng buông người ra, Phó Diệc Sâm mềm giọng nói, “Ngủ một giấc đi, đợi khi thuốc gây tê hết tác dụng cậu muốn cũng không ngủ nổi nữa.” Mà hắn thì yên lặng ngồi cạnh giường.
“Ừm.” Trong lòng Tô Trạm dâng lên ấm áp kỳ lạ, không tài nào áp xuống được, vì thế nhanh chóng nhắm mắt.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
Thẩm Thiên Dục mới vừa ngủ, âm thanh hệ thống lại tiếp tục vang lên, Phó Diệc Sâm càng nghe càng đau đầu, nhân lúc này đem nó thả ra, [ Ngươi tốt nhất là giải thích rõ ràng cho ta, cái độ hảo cảm này là đang xảy ra chuyện gì? ]
【 Nam thần, nam thần bị thương, nam thần… 】 Hiển nhiên hệ thống lại rơi vào trạng thái hoa si.
Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười, kịch bản vốn là, sau khi nữ chính đưa Thẩm Thiên Dục đến bệnh viện, bởi vì người nhà Thẩm Thiên Dục mãi không xuất hiện, nên Tô Tố Tố lấy danh nghĩa bạn học đưa y đến, còn bị bác sĩ yêu cầu lưu lại chiếu cố Thẩm Thiên Dục.
Trong quá trình đó, Tô Tố Tố đã thấy được một mặt khác của ác ma Thẩm Thiên Dục. Bởi vì Thẩm Thiên Dục mất máu quá nhiều dẫn tới hôn mê, trên người cũng không mang theo bất cứ vật gì có thể liên lạc với người nhà y, nữ chính bất đắc dĩ ở lại bệnh viện chiếu cố y một đêm.
Cũng bởi vì một đêm này, quan hệ hai bên liền kỳ diệu tốt lên. Phó Diệc Sâm như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm khuôn mặt ngày càng giãn ra của Thẩm Thiên