“Hoàng Thượng người dậy rồi sao? Hoàng Thượng.”
Phó Diệc Sâm cuối cùng không thể như nguyện, đại khái trong lòng chất chứa rất nhiều phiền muộn, lại vừa trải qua một hồi sống chết, Phó Diệc Sâm cũng không phải là kẻ không tim không phổi, cho nên ngủ nửa ngày cũng không thể tiếp tục, vì thế tính toán đứng dậy. Bất kể thế nào, đầu tiên vẫn nên làm rõ tình huống trước mặt mới có thể an tâm đưa ra một kế hoạch gọn ghẽ.
Lại không nghĩ hắn vừa mới chuẩn bị đi hỏi rác rưởi, một lão thái giám liền tiến đến ngoài trướng, nhìn ra đây là tâm phúc bên người hoàng đế, hơn nữa mỗi hoàng đế hình như đều có một lão thái giám trung thành tận tâm hầu hạ.
Còn có một điểm nữa, không hổ là xuyên đến Mary Sue, quan trọng nhất phải chú ý tới lễ nghi phiền phức cổ đại, nói chuyện không thể nói trắng ra.
【 Tổng quản thái giám Đức Phúc. 】 Hệ thống thật đúng lúc gợi ý.
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại vén mành lên, quả nhiên thấy một vị thái giám lớn tuổi cằm bóng loáng, khuôn mặt âm nhu, đang cong lưng đứng trước giường, thật là, mỗi công công bên người hoàng đế đều có một chữ “Đức” sao?
Phó Diệc Sâm làm như không thấy người sống sờ sờ trước mắt, trực tiếp đứng lên, trong đầu lại trao đổi với hệ thống, [ Rác rưởi, cốt truyện, nhanh lên. ]
Giây tiếp theo, lượng lớn thông tin ùn ùn nối đuôi nhau tràn vào, Phó Diệc Sâm chỉ có thể tạm thời nuốt hết một lần để hiểu biết đại khái, nhưng cái đại khái này lại lôi đến mức đồng tử của Phó Diệc Sâm không ngừng co rút, đã vậy hắn còn phải giả bộ tàn bạo lãnh liệt.
“Hoàng Thượng, nô tài hầu người thay y phục.” Đức Phúc khom lưng tươi cười như hoa nở, Phó Diệc Sâm hơi dang tay để tiện cho lão xoay sở, hoàn toàn là dáng vẻ hoàng đế tổ tông chờ người hầu hạ.
Thừa dịp không có việc gì làm, Phó Diệc Sâm thô sơ tóm tắt ý chính của cốt truyện, không thể không nói, từ cái tên sách đã khiến hắn bị sét đánh ngập đầu, , nếu Phó Diệc Sâm mà là cái tên vương gia kia, hắn đại khái sẽ nói một câu: “Lăn đi, càng xa càng tốt.”
Khái quát đơn giản, đây là một câu chuyện xuyên không, nữ chính xuyên đến một triều đại hư cấu, sau đó cùng đủ loại mỹ nam dây dưa. Nam chính bộ chuyện này cũng chính là cái tên yêu nghiệt vương gia kia, Lãnh Thiên Thương, cùng nam phụ bạo quân Hiên Viên Tàn Dạ đều thuộc dàn mỹ nam có một không hai. Hơn nữa máu chó ở chỗ, kết cục là Mary Sue cùng yêu nghiệt Vương gia liên hợp xử lý nam phụ tàn bạo, vì thế yêu nghiệt Vương gia dưới sự trợ giúp của nữ xuyên không liền trở thành “Minh quân lưu danh thiên cổ”, Mary Sue thì thành khuynh thế hoàng hậu nhận được vô vàn sủng ái, còn cái gì mà “Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều ẩm” (1), không thể không nói, Mary Sue này thật phi thường.
Phó Diệc Sâm thậm chí còn có thể cười phỉ nhổ tên của hai nam chính, một bên là Vương gia một bên là hoàng đế, không phải Thương (chết yểu) thì cũng là Tàn (tàn phế), hẳn là bệnh tâm thần mới nghĩ đến dùng mấy chữ đó để đặt tên. Nhưng Phó Diệc Sâm càng để ý đến kết cục hơn, Mary Sue liên hợp với yêu nghiệt Vương gia đem bạo quân giết chết, nói cách khác, nhân vật mình đang diễn đây đóng vai trò rất quan trọng ở kết cục?
Đã thế, Phó Diệc Sâm không thể không cẩn thận lên kế hoạch, làm cách nào để thay đổi những điểm nhỏ của cốt truyện dẫn đến thay đổi kết thúc, đồng thời còn phải bảo toàn chính mình, không bị đôi nam nữ cẩu huyết đây tính kế, thật đúng là công việc rất hao tâm tổn trí, không những phải làm một diễn viên phát huy đúng lúc đúng chỗ, còn kiêm luôn cả biên kịch.
Phó Diệc Sâm vừa quét qua cốt truyện lần cuối, đúng lúc này một đám thái giám cung nữ nối đuôi nhau đi vào. Đánh răng dùng muối, cột tóc bằng kim bôi, lau miệng bằng vải, rửa mặt bằng khăn lông,… Phân công tỉ mỉ rõ ràng, phục vụ hạng nhất.
Phó Diệc Sâm nhịn xuống khóe miệng run rẩy. Thái giám đầu tiên theo trình tự đi đến trước mặt Phó Diệc Sâm, nhưng khi nâng khăn lau miệng màu vàng lên, Phó Diệc Sâm vẫn là nhịn không được tránh né. Mành màu vàng, chăn màu vàng, nội y màu vàng, khăn lau miệng màu vàng, chậu rửa mặt cũng màu vàng… Tên hoàng đế này sợ rằng chỉ cần nhìn thấy màu vàng là đã nôn thốc nôn tháo rồi đi?
Lẽ nào tác giả cho rằng, dùng màu vàng kim trét hết lên người thì sẽ thành hoàng đế? Màu vàng quả thật rất tôn quý, nhưng cũng không đến mức mọi đồ dùng đều là màu vàng đi? Đây không phải là đang hạn chế hoàng đế theo đuổi màu sắc yêu thích ư?
Mà lúc Phó Diệc Sâm bắt đầu rửa mặt, ảnh ngược phản chiếu trong chậu khiến tim hắn giật thót. Khuôn mặt in dưới nước, vẫn là khuôn mặt của Phó Diệc Sâm, tuổi cũng không kém bao nhiêu so với hiện thực, chỉ là khuôn mặt này góc cạnh càng thêm phân minh, nơi khóe miệng tăng thêm vài phần lãnh liệt và sát khí khiến người vừa trông thấy đã khiếp sợ, thậm chí tràn ra một loại khí thế tàn bạo quỷ dị, không ai dám nhìn thẳng, tựa như vừa sinh ra đã mang theo loại khí áp này, một vị đế vương bạo ngược lãnh huyết được vẽ ra vô cùng sống động.
Nhưng làm Phó Diệc Sâm mí mắt giật đến kinh hoàng lại chính là mắt của hắn, kim sắc… Trong giây phút đó, Phó Diệc Sâm hận mình không thể nhìn lầm hoặc là bởi vì chậu rửa mặt màu vàng nên mới nhìn ra thế, nhưng hắn rất nhanh từ cốt truyện trong đầu tìm được miêu tả tương ứng, “Hiên Viên Tàn Dạ đôi mắt kim sắc tựa thái dương, từ trên cao nhìn xuống hết thảy.” Tuy rằng câu cú không tồi, nhưng kim sắc… Muốn dọa chết người ư?
Bất quá, rất nhanh Phó Diệc Sâm lại cảm thấy cân bằng, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới tác giả miêu tả nam chính, cũng chính là cái vị yêu nghiệt Vương gia kia như thế này, “Y chẳng khác nào yêu tinh mê người, lưu luyến tại nơi nhân gian, tóc dài trắng bạc chạm đến mông, tựa như tinh linh trên thiên giới, điểm xuyết một đôi mắt lam sắc khiến người hồn xiêu phách lạc…” Trắng bạc… Lam sắc… Phó Diệc Sâm rùng mình một cái.
Đây còn không phải một con yêu tinh hàng thật giá thật à, nữ chính lúc nhìn thấy thế nhưng còn si ngốc phun máu mũi? Thiên hạ đệ nhất mỹ nam? Phó Diệc Sâm hận không thể hóa thân thành Pháp Hải (2) thu phục y!
Sinh hoạt hằng ngày của hoàng đế, đơn giản là lâm triều, dùng bữa, phê tấu chương, ngự hoa viên, hậu cung… Hơn nữa, địa điểm chỉ xoay quanh mấy nơi Kim Loan điện, ngự thiện phòng, ngự thư phòng…
Phó Diệc Sâm chỉ có thể thầm than, cũng may tác giả viết về triều đại hư cấu, nếu không dựa trên trình độ đặt tên của cô ta, chỉ sợ sẽ bị chết chìm trong nước miếng.
Phó Diệc Sâm rất nhanh phát hiện, cho dù hắn có ngủ thêm một giấc, cũng không thể tránh khỏi lịch trình hằng ngày của hoàng đế – lâm triều, hơn nữa, hắn cũng muốn chân thực thể nghiệm dáng vẻ của bạo quân một phen.
Từ lúc tiểu thái giám thật cẩn thận gọi hắn rời giường đến khi Phó Diệc Sâm ăn mặc rửa mặt xong xuôi, ít nhất đã qua một canh giờ, Phó Diệc Sâm tưởng rằng buổi lâm triều hẳn nên hủy bỏ từ khi hắn nói một câu “Lui ra”, lại không ngờ cái gì cũng không có.
“Hoàng Thượng người xem, các đại thần vẫn còn chờ trên đại điện.” Đức Phúc mạo hiểm hợp thời nhắc nhở.
Phó Diệc Sâm không thể không nói, nhân vật dưới ngòi bút Mary Sue, đại khái