Vốn là hết thảy như sở liệu của Phó Diệc Sâm, hắc y kiếm khách bị Lãnh Thiên Thương dùng ngôn ngữ kích thích mà túm chặt nữ chính ngày càng lui về phía sau, Minh Nguyệt bên này còn đang đánh đến trở tay không kịp, mà Phó Diệc Sâm thì tránh ở chỗ tối một bên xem cuộc vui một bên chờ đợi thời cơ thích hợp.
“Ngươi đừng tới đây, qua tiếp ta sẽ giết nàng!” Hắc y kiếm khách đột nhiên chế trụ cổ nữ chính. Một bước lại một bước lui về, phía sau là vực sâu vạn trượng, gã đương nhiên không muốn ngã xuống, nhưng Lãnh Thiên Thương nửa điểm cũng không chịu thỏa hiệp.
“Không biết trời cao đất dày!” Quả nhiên, Lãnh Thiên Thương hừ lạnh một tiếng.
Trên thực tế, Tô Trạm ước gì người này tha luôn nữ chính cùng nhau nhảy xuống đi, đến lúc đó y có thể tìm đường thông xuống dưới, so với trực tiếp té xuống thì tốt hơn.
Phó Diệc Sâm nhịn không được sờ sờ mũi, loại hiện trường giải cứu con tin này, nếu xuất hiện trên internet ở hiện đại, nhất định sẽ bị phun chết, làm không tốt Lãnh Thiên Thương liền trở thành giết người gián tiếp hoặc là mượn đao giết người. Bất quá, làm Phó Diệc Sâm không nói nên lời chính là, đang lúc thời điểm gấp rút, có thể nói là cách tử vong không còn bao xa, nữ chính vậy mà còn mang tâm tư hoa si.
【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính cộng 2】
【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính cộng 3】
…
Từ lúc Lãnh Thiên Thương xuất hiện đến hiện tại, độ hảo cảm từ mức âm trực tiếp tăng tới 15, đây là một con số vô cùng khả quan. Bất quá, tăng trưởng nhanh như vậy cũng có thể lý giải, bởi vì trong nguyên tác, đây là lần đầu tiên nữ chính nhìn thấy Lãnh Thiên Thương không mang trên mình lớp ngụy trang, vì thế vừa khiếp sợ lại “kinh diễm”. Mà nơi bắt đầu tình yêu của nam nữ chính, chính là ở đáy vực này, cho nên Phó Diệc Sâm nhất định phải ngăn cản.
“A ~” Đúng lúc này, hắc y kiếm khách đột nhiên trượt chân một cái, thân thể lập tức ngã ngửa ra sau. Nếu chỉ có một mình, lấy võ công của gã sẽ không đến mức ngã xuống, nhưng cố tình lúc này hắn phải một tay giữ chặt nữ chính, sau khi thân thể gã lảo đảo, nữ chính cũng không tránh được ngã theo, vì thế thành công đem khả năng giữ thăng bằng của gã đánh nát.
“Không!” Nữ chính trừng lớn hai mắt thét chói tai, ông trời cho nàng sống lại lần nữa, sao có thể chấm dứt như vậy?
Nhanh như cắt, Lãnh Thiên Thương đã thả người phi đến, Phó Diệc Sâm có hơi kinh ngạc trước tốc độ phản ứng của y, bất quá hắn cũng không kịp ngẫm nghĩ nhiều, liền vội vàng theo sau.
Trên thực tế, Tô Trạm đã sớm làm tốt chuẩn bị để phi qua, tuy nhiệm vụ của y là làm đúng như nguyên tác, nhưng Tô Trạm vẫn luôn ôm tâm lý may mắn. Nếu trước đó hai ba giây y bay qua, khéo có thể đem nữ chính cứu lên, sau đó tiếp tục nghĩ biện pháp khác làm nữ chính yêu y, như vậy cái tình tiết rơi xuống vực đầy đau đớn này cũng không cần trải qua, vẹn cả đôi đường. Dù sao mặc dù có thiết lập phi logic của tác giả, bọn họ ngã xuống sẽ không chết cũng không tàn phế, nhưng dù sao vực cũng rất sâu, mà đau đớn nơi thân thể là cảm giác chân thật.
Vì thế, ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, Tô Trạm lao đến bắt được cổ tay nữ chính, nhưng Tô Trạm vẫn là đánh giá thấp sức mạnh của cốt truyện, cùng với thể trọng của hắc y kiếm khách. Một nam nhân thành niên cao to cộng thêm một nữ chính, Tô Trạm một giây cũng không chống đỡ nổi đã bị kéo xuống theo. Trong lòng thầm mắng, Tô Trạm theo bản năng định túm lấy mỏm đá ngay vách huyền nhai, lại không ngờ đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy cánh tay căng ra, được một người bắt được. Tô Trạm không thể tin ngẩng đầu, lập tức liền nhìn thấy khuôn mặt đã lâu ngày không gặp, Hiên Viên Tàn Dạ.
Đồng dạng xem nhẹ cốt truyện còn có Phó Diệc Sâm. Thân thể rất nhanh rơi xuống, Phó Diệc Sâm dùng hết khí lực toàn thân nắm được vách đá nhô ra, lúc này mới tạm dừng được trạng thái rơi tự do, nhưng cũng chính lúc này, sức kéo thật lớn theo đó mà đến thiếu chút nữa làm cánh tay hắn đứt lìa, Phó Diệc Sâm đau đến mức khuôn mặt biến dạng.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Phó Diệc Sâm bay ra cùng lúc với Lãnh Thiên Thương là có thể ngay thời khắc mấu chốt kéo được y, dù sao trước đó hắn đã nghiệm chứng qua nhiều lần, nhưng hắn không nghĩ tới Lãnh Thiên Thương sẽ “cất cánh sớm”. Cũng vì chậm hơn vài giây, hơn nữa tốc độ của Lãnh Thiên Thương so với dự tính còn nhanh hơn, vì thế Phó Diệc Sâm không thể tại thời điểm tốt nhất nắm được y, chờ đến khi bắt được người, thân thể đã mất trọng tâm, trọng lượng hai nam nhân trưởng thành cộng thêm nữ chính, dưới tình huống lơ lửng giữa không trung, Phó Diệc Sâm căn bản không thể đem ba người cùng kéo lên.
Vì thế, hiện tại cánh tay của Phó Diệc Sâm phải thừa nhận sức nặng bao gồm cả bản thân hắn, ba nam nhân thành niên lại thêm một tiểu cô nương tổng cộng trọng lượng của bốn người. Nếu đây không phải là thế giới Mary Sue, Phó Diệc Sâm nghĩ, giây tiếp theo cánh tay mình nhất định đứt lìa.
Càng đòi mạng là, hai vị hàng cuối do sợ hãi quá độ, nhìn dưới chân là vực sâu không đáy, bắt đầu sống chết giãy dụa.
“Cứu mạng! Cứu mạng ta không muốn chết!” Hắc y kiếm khách hai chân loạn đá giữa không trung, giọng nói do quá kinh hãi nên biến âm.
“Buông!” Nữ chính tuy rằng một bên thất kinh, một bên lại không quên dùng chân đá bùm bùm lên đầu vị phía dưới, “Hỗn đản buông bổn cô nương ra!”
Bởi vì vị kia lúc rơi xuống nắm chặt một chân của nàng. Thật ra, dựa trên tư thế của hai người bọn họ lúc rơi xuống, nơi mà hắc y kiếm khách dễ dàng nắm lấy nhất, hẳn là quần áo hoặc váy của nữ chính, nhưng nếu thật là như vậy… Phó Diệc Sâm tưởng tượng một chút, cảnh tượng kia thật không nỡ nhìn thẳng.
Hai tên thiểu năng trí tuệ trái đong phải đưa, biên độ càng lúc càng lớn. Phó Diệc Sâm vốn bởi vì gánh vác trọng lượng cực lớn mà nổi gân xanh, lúc này càng có cảm giác cánh tay không phải của mình nữa.
Đừng nói đến Phó Diệc Sâm, chính Tô Trạm cũng hận không thể lập tức buông tay khiến hai kẻ thiểu năng trí tuệ này ngã chết. Tuy rằng trong lòng rõ ràng bọn họ có ngã xuống cũng sẽ không mất mạng, nhưng thời điểm đứng ở vị trí này, vẫn khó tránh khỏi sợ hãi.
“Câm miệng!”
“Đều câm miệng cho ta!”
Tô Trạm và Phó Diệc Sâm cơ hồ là trăm miệng một lời, nhưng căn bản không hề có tác dụng, hai kẻ đang trong trạng thái khẩn trương cao độ hiển nhiên đã mất hết lý trí. Bọn họ càng giãy dụa, biên độ đung đưa càng lớn, cho nên sinh ra sợ hãi lại giãy dụa hơn nữa, cứ như vậy tuần hoàn ác tính.
Phó Diệc Sâm âm thầm chửi thề, sau đó trầm giọng hướng Lãnh Thiên Thương nói, “Nắm chặt.” Nhưng nói là nói như vậy, ngón tay hắn cũng đã đến cực hạn, trong thế giới Mary Sue, đừng nói tới tay người sống, cho dù có cánh tay thép cũng không chịu nổi trọng lượng nhiều người như vậy, huống chi lại còn liên tục đung đưa.
Nhưng vào đúng lúc này, Phó Diệc Sâm nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói có vẻ sốt ruột, “Tử cô nương, chịu đựng!” Vừa dứt lời, Phó Diệc Sâm phát hiện