Trong phòng có chút tối tăm, đủ loại sách vở chất đầy khiến không gian càng thêm nhỏ hẹp, may mắn rất sạch sẽ, hơn nữa ánh nắng mềm mại xuyên qua cửa sổ mang đến màu sắc ấm áp, lập tức làm cho cả căn phòng trở nên bừng sáng.
Trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, là một người đàn ông tứ chi thon dài, khuôn mặt tuấn lãng, hoặc nên nói là một nam thanh niên trưởng thành. Căn phòng yên tĩnh, thậm chí ngoài cửa sổ thi thoảng truyền đến tiếng chim hót lanh lảnh, phá lệ êm tai.
Đúng lúc này, người trên giường đột nhiên choàng tỉnh, nơi đáy mắt như có sóng ngầm lưu chuyển, giây tiếp theo, người nọ liền bật thẳng dậy, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc.
Phó Diệc Sâm nhanh chóng quét quanh một vòng, gian phòng xa lạ, khí tức xa lạ; cúi đầu, thấy thân thể này có chút non nớt, liền tiện tay cầm lên di động trên tủ đầu giường soi soi, vẫn là mặt mình.
Như dự liệu, hắn chưa chết, chỉ là thay đổi hoàn cảnh mới, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn vẫn như cũ bị nhốt trong tiểu thuyết không ra được.
[ Rác rưởi, ngươi lăn ra đây cho ta! ]
Đây là lần thứ ba, tuy rằng Phó Diệc Sâm không ngờ mình sẽ thất bại thêm lần nữa, nhưng hậu quả thế nào, hắn cũng đoán trước được, tỷ như như bây giờ, thay đổi một thân thể mới, tiến vào một bản tiểu thuyết Mary Sue khác mà thôi.
Nhưng đối với lượng tin tức nhận được trước khi thế giới kia kết thúc, Phó Diệc Sâm có thể nói là vô cùng chấn động, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể khôi phục lại từ trong khiếp sợ.
[ Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ] Phó Diệc Sâm gần như là nghiến răng nghiến lợi. Tuy rằng hắn vẫn luôn coi nhẹ hệ thống, ban đầu cũng nghi ngờ, nhưng trải qua nhiều chuyện, Phó Diệc Sâm gần như đã hoàn toàn tin tưởng nó, vậy kết quả này có nghĩa gì? Hắn bị hệ thống đùa giỡn xoay đi xoay lại?
[ Nói chuyện! ]
【 Nha nha nha, 】 Dưới uy hiếp, hệ thống rác rưởi yếu ớt chui ra, 【 Kí chủ ngài lại thất bại nha nha nha. 】
[ Ta hỏi cái này à? ] Thanh âm của Phó Diệc Sâm trầm xuống lộ ra ba phần nguy hiểm, hiển nhiên, đó là hắn đang còn áp chế lửa giận.
【 Nha nha nha, 】 Hệ thống nhân tính hóa ngày càng yếu thế, hơn nữa có vẻ vô cùng ủy khuất, 【Hệ thống không biết, hệ thống cũng rất hoang mang, hệ thống thật sự không cảm ứng được linh hồn hoặc hệ thống nào khác ở thế giới Mary Sue. 】
[ Còn lừa ta? ] Phó Diệc Sâm hít sâu, [ Ngươi cho rằng ta không nghe rõ câu kia của Lãnh Thiên Thương? ]
Phó Diệc Sâm nhớ rõ, Lãnh Thiên Thương nói đây là một bản tiểu thuyết Mary Sue não tàn, thuyết minh linh hồn y hẳn ở cùng một thế giới với Phó Diệc Sâm, thậm chí có thể gặp tình trạng giống Phó Diệc Sâm, bị buộc định vào một cái hệ thống quái đản nào đó, rồi bị nhốt lại trong tiểu thuyết.
Điều này làm cho Phó Diệc Sâm không nhịn được kích động, bởi vì có thể khẳng định, người hắn thích không phải là một NPC có thể tùy thời biến mất, mà là một con người bằng xương bằng thịt, trùng hợp ở cùng một không gian khác với hắn.
Thậm chí có đến tám chín mươi phần trăm, linh hồn này chính là Tô Trạm.
Thứ nhất, giống như Phó Diệc Sâm bị ném vào trong thế giới tiểu thuyết, trở thành nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng khuôn mặt bọn họ đều không đổi, đây là suy đoán trực tiếp nhất, có căn cứ nhất Phó Diệc Sâm có thể nghĩ ra.
Tiếp theo, Tô Trạm là một diễn viên, hơn nữa còn vô cùng có thực lực, vì thế có thể giải thích y đã hoàn mỹ đóng vai Lãnh Thiên Thương, đến mình cũng không nhìn ra sơ hở. Ngay cả Thẩm Thiên Dục cũng thế, tuyệt đối thành công. Mà điều này cũng là nguyên nhân tại sao Thẩm Thiên Dục và Lãnh Thiên Thương lại có những lúc tính cách trùng khớp lên nhau, bởi vì rất có khả năng đó là tính cách thật mà Tô Trạm không cẩn thận biểu lộ ra. Đương nhiên, dạng tính cách này so với ấn tượng của hắn về Tô Trạm trong hiện thực cũng khác quá xa.
Tổng hợp lại tất cả, Phó Diệc Sâm gần như có thể khẳng định, người kia chính là Tô Trạm.
Nhận thức được điểm này khiến Phó Diệc Sâm phấn khởi không thôi, thậm chí đối với hai lần liên tục thất bại cũng không có quá nhiều khúc mắc, trái lại còn tràn ngập hi vọng vào tương lai.
Đương nhiên, cũng chính bởi vậy, Phó Diệc Sâm mới phát giận, hoài nghi của hắn đối với nam chính kỳ thật chưa từng tan biến, nhưng mà, từ thế giới thứ nhất đến cái thế giới thứ hai, còn không phải bị kết luận chắc như đinh đóng cột của tên rác rưởi này ngăn trở? Nếu không, Phó Diệc Sâm hẳn đã sớm làm rõ chân tướng, trở lại thế giới hiện thực rồi, sao có thể không tức giận cho được?
【 Nha nha nha tôi thật sự không biết, 】 Hệ thống rác rưởi tựa hồ thật ủy khuất, 【 Tôi không cảm ứng được năng lượng khác, hệ thống sẽ không gạt kí chủ. 】
Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, [ Vậy ngươi nghĩ đây là vì sao? ]
【 Hệ thống xoay chuyển Mary Sue cùng thế giới Mary Sue là cùng tồn tại, hệ thống sinh ra là để thay đổi kết cục Mary Sue, cho nên mỗi một thế giới Mary Sue đều là vật dẫn của hệ thống, kí chủ là vật dẫn trực tiếp, thế giới Mary Sue là vật dẫn gián tiếp. Nhưng mặt khác, nếu như hệ thống phản Mary Sue không tồn tại, thế giới Mary Sue cũng không cần thiết phải tồn tại, bởi vì ở một góc độ nào đó mà nói, sự tồn tại của nó là để thay đổi. 】 Mấy thứ này, hệ thống trước cũng đã nhắc đến với Phó Diệc Sâm, 【 Thế giới Mary Sue duy trì là nhờ vào năng lượng của hệ thống, nên hoàn toàn có thể cảm ứng được những loại năng lượng khác, kí chủ, tôi quả thật không cảm ứng được sự tồn tại của bất cứ hệ thống nào khác. 】
Rác rưởi khó có được một lần nghiêm túc đáng tin giải thích nhiều như vậy, Phó Diệc Sâm cũng chậm rãi từ trong khiếp sợ tỉnh táo trở lại. Nhưng nếu thật là như vậy, câu nói cuối cùng kia của Lãnh Thiên Thương phải giải thích thế nào, hơn nữa cũng là vì câu kia của y, thế giới Mary Sue mới sụp đổ.
Nói cách khác, câu nói kia tuyệt đối là liên quan đến thế giới thật – thứ thế giới Mary Sue không thể chấp nhận, nếu không cũng sẽ không tạo thành uy lực lớn đến vậy.
Nếu không tồn tại hệ thống khác, vậy linh hồn thì sao? Phó Diệc Sâm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, [ Năng lượng hệ thống nhất định sẽ rất lớn, còn linh hồn của anh ta thì, có thể bởi vì năng lượng quá nhỏ nên bị xem nhẹ? ]
【 Không… 】 Hệ thống theo phản xạ có điều kiện định phản bác, bất quá ý thức được nhân chứng đã ở ngay trước mắt, vì thế đem lời nói đến bên miệng nuốt trở vào, 【 Có… Có khả năng. 】
[ Hửm? ] Phó Diệc Sâm nheo mắt.
【 Nha nha nha, người ta lúc trước quên suy xét đến vấn đề này mà. 】
Phó Diệc Sâm mặt tối sầm, nếu tên này có thực thể, thật hận không thể kéo kéo cái miệng rộng của nó ra, đánh chết cái tội hại người, để hắn lãng phí nhiều thời gian vô ích như vậy.
Bất quá, hệ thống rác rưởi cũng không biết chút gì, Phó Diệc Sâm lại lâm vào trầm tư.
Câu nói kia của Lãnh Thiên Thương mang đến lượng thông tin quá lớn, mấy chữ “tiểu thuyết Mary Sue não tàn” quả thật đã đánh mạnh vào Phó Diệc Sâm, một thời gian dài làm đầu hắn loạn cào cào, vừa vặn lúc này đang tỉnh