【 A a a thật kích động, kí chủ vạn tuế a a a hôn hôn nam thần a a a… 】 Rác rưởi kích động đến mức nói năng lộn xộn, nhưng bởi giọng điệu của nó rất máy móc, nên ngược lại nghe như đang bị kẹt hơn.
【 Kí chủ! Kí chủ! A a a hôn… 】
[ Không im được đúng không? ] Phó Diệc Sâm có chút đau đầu đánh gãy rác rưởi đang kích động, thậm chí nó còn khoa trương hơn so với lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trạm.
Trên thực tế, hiện tại Phó Diệc Sâm đã có thói quen mọi lúc mọi nơi che chắn nó, bởi vì quá ồn ào, nhưng rất rõ ràng, ở phương diện này, hệ thống rác rưởi đã có sự chuyển biến lớn, nó học được cách kiềm chế, ví dụ như vừa rồi, nó không phát ra tiếng động để Phó Diệc Sâm quên mất sự tồn tại của nó.
【 Kí chủ vạn tuế, đừng che chắn. 】 Rác rưởi nhanh chóng vỗ mông ngựa, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng, nó đại khái hiểu được nếu không khống chế được lời nói, nhất định sẽ bị nhốt vào phòng tối.
Phó Diệc Sâm có chút dở khóc dở cười, tên hệ thống này sắp thành tinh đến nơi rồi, bất quá may mắn tâm tình của Phó Diệc Sâm không tệ, chỉ cảm thấy hệ thống bây giờ quả thật vô cùng khác với nó những ngày đầu, đáng yêu hơn nhiều.
Vô thức đưa ngón tay vuốt nhẹ môi hai cái, trong đầu tự nhiên hiện ra dáng vẻ của Tô Trạm vừa rồi, cùng với xúc cảm vương lại trên môi, vì thế không kìm lòng nổi, khóe miệng Phó Diệc Sâm lần nữa treo lên ý cười.
[ Nam chính không phải nên thuộc về nữ phụ sao, ngươi kích động cái gì? ] Phó Diệc Sâm trêu chọc, cảm thấy có đôi khi mình thật không rõ hệ thống đang suy nghĩ gì.
【 Nha nha nha không sao không sao, kí chủ vạn tuế, Trạm Trạm nam thần vạn tuế, đẩy ngã nam thần! Đẩy ngã nam thần! Mary Sue YY nam thần xuống địa ngục hết đi! 】 Rác rưởi nghe thấy ngữ điệu của Phó Diệc Sâm có vẻ ôn hòa, lúc này liền nhịn không được mạnh dạn hô khẩu hiểu.
Đẩy ngã nam thần? Phó Diệc Sâm khóe miệng giật giật, tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue còn có loại động tác này? Chẳng lẽ liên minh chống Mary Sue thật ra là một đám hủ nữ? Nhưng trước đó rác rưởi cũng đâu có biểu lộ ra loại khuynh hướng này, bất quá, Phó Diệc Sâm đối với vấn đề này cũng không để trong lòng, hắn bây giờ muốn biết rất nhiều thứ.
[ Thông báo mức độ hảo cảm. ]
【 A kí chủ không đề cập tới, tôi cũng nghẹn chết mất, 】 Rác rưởi một bộ nghẹn tới cực điểm, sau đó…
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 4】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
…
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 3】
Rác rưởi đột nhiên bùm bùm, đem toàn bộ gợi ý hảo cảm chồng chất thải ra, thẳng đến cuối cùng tổng kết lại【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 20】, lúc này mới ngừng lại.
Phó Diệc Sâm lại run rẩy khóe miệng, hắn vẫn luôn cho rằng hệ thống có thể bị che chắn là vì nó có thị giác hoặc thính giác qua kí chủ, nhưng mức độ hảo cảm giữa các nhân vật thì không cách nào che chắn được, gợi ý càng giống như từ trung tâm cảm ứng của rác rưởi phát ra, không chịu hạn chế của rác rưởi.
Phó Diệc Sâm không nghĩ tới, âm gợi ý mà mình không thể che chắn, thế nhưng rác rưởi lại có thể ngăn được những thông báo đó. Nếu khi đó toát ra bất cứ âm thanh nào, Phó Diệc Sâm nhất định sẽ không nói hai lời đem rác rưởi lập tức che chắn, quan trọng là hắn cũng sẽ bị quấy rầy, không thể không nói, tên rác rưởi này tuyệt đối đã thành tinh.
Bất quá lại nói, mức độ hảo cảm của Tô Trạm từ số âm tăng đến 20 điểm, ngược lại làm hắn vô cùng vui mừng. Phó Diệc Sâm càng ngày càng cảm thấy, Tô Trạm chỉ là con cọp giấy, nhìn qua hung mãnh khiến người ta sợ hãi, nhưng thật ra sau lưng hổ giấy không chừng là một con hamster nhỏ, bị chọc một chút đã cứng đờ giả chết, thật sự đáng yêu ngoài sức tưởng tượng.
Dựa theo nguyên tác câu chuyện, Phó Diệc Sâm cũng không cần đến lễ đường nữa, thứ nhất là tình tiết tiếp theo hắn không cần lên sân khấu, thứ hai là mọi chuyện diễn ra sau đó Phó Diệc Sâm không cần đến cũng biết rõ ràng.
Thậm chí trong đoạn thời gian kế tiếp, đều là miêu tả tuyến phát triển tình cảm hằng ngày của nam nữ chính. Từ lúc nữ chính cảm thấy nam chính “lãnh khốc, vô tình, bá đạo, không nói lý… tóm lại rất đáng ghét”, phát triển thành, “tuy rằng bá đạo, vô lễ, chọc người chán ghét, (ở đây tỉnh lược n từ hình dung bá đạo tổng tài), nhưng y thật ra cũng có một mặt ôn nhu, hơn nữa còn rất đẹp trai”.
Đoạn này Phó Diệc Sâm không hề nhúng tay, thẳng đến thời điểm mang tính mấu chốt, là lúc tình cảm hai người bước sang một trang mới, có thể nói, từ sự kiện này mà nữ chính nhận ra tình cảm của mình —— tẩy chay tra nữ ở trường học, lúc này mới đến lượt Phó Diệc Sâm lên sân khấu.
Nữ chính tiểu bạch dưới ngòi bút tác giả Mary Sue, thật ra vẫn là một sinh viên, hơn nữa còn học cùng trường đại học với nữ phụ. Mơ mơ hồ hồ đoạt được người đàn ông em gái coi trọng, vì thế bị em gái lục trà hãm hại gài bẫy là chuyện nằm trong dự đoán.
Về phần bị tính kế như thế nào, Phó Diệc Sâm ngẫm lại cũng cảm thấy có chút ý tứ, tổng kết một câu, “Chu Thiển Thiển một chân đạp nhiều thuyền, là một lục trà nữ mười mươi, cô ta căn bản không xứng với Cố nam thần.” Vì thế nữ chính liền trở thành công địch của nữ sinh trong trường, trở thành công địch của toàn bộ phụ nữ trên thế giới.
Mà nguyên nhân là do gần đây trên diễn đàn trường, nơi nơi đều đăng ảnh của Chu Thiển Thiển cùng những người đàn ông khác nhau, trong đó bao gồm cả nhị thế tổ đệ nhất thế giới – nam phụ Lê Hạo, cùng với hai nhân vật chính khác bị liên lụy, nam phụ số ba – trúc mã từ nhỏ đã yên lặng bảo vệ nữ chính, nam phụ số bốn – học trưởng si tình với nữ chính, tóm lại, dưới sự dẫn dắt của nữ phụ, nữ chính xem như trở thành kẻ địch của toàn bộ phụ nữ trên thế giới.
Vì thế, tình hình hiện tại là như vầy. Nữ chính đáng thương luống cuống bị một đám nữ sinh vây ở giữa, bốn phương tám hướng đều là những lời chỉ trích phẫn nộ, chửi rủa, thậm chí có người còn ném đồ ăn, trứng thối vào người cô, mà em gái nữ phụ thì tránh ở tàng cây gần đó, cười đến đắc ý.
Phó Diệc Sâm cũng nấp ở một bên không nhúng tay, dù sao đây cũng là sân nhà của Tô Trạm, trong nguyên văn, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân, mà nam phụ xui xẻo thế nào đến chậm hơn nam chính một bước.
“Chu Thiển Thiển đồ lục trà biểu mau lăn khỏi X đại!”
“Chu Thiển Thiển là rác rưởi!”
“Tiện nhân cô không xứng với Cố nam thần.”
“Tiện nhân không biết xấu hổ câu dẫn nhiều đàn ông như vậy!”
…
Phó Diệc Sâm cảm thấy đám nữ sinh càng mắng càng khó nghe, giống như làm sứ giả chính nghĩa đến nghiện, xung quanh còn in slogan chữ lớn, mà nữ chính tiểu bạch thỏ thì từ đầu tới đuôi bị vây giữa đám người, bối rối, luống cuống, tội nghiệp, thậm chí có vài kẻ quá đáng xô đẩy cô.
Phó Diệc Sâm đứng từ xa, chỉ