“Đùa giỡn anh?” Đối với phản ứng của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm có hơi bất ngờ, ít nhất hắn hoàn toàn không nghĩ đến Tô Trạm sẽ phản ứng thế này, mấu chốt là, y làm sao vậy?
Hoàn toàn khác với nguyên tác, Phó Diệc Sâm là mang theo ý cười, vô cùng lịch sự tiến vào, trên mặt không hề có “trong cơn giận dữ”, “tức đến khó thở”, ngược lại mang theo thiện chí làm người sinh lòng nghi ngờ. Sau khi vào trong, còn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lông, thẳng đến khi thư kí đóng cửa rời đi, Phó Diệc Sâm lúc này mới nhìn về Tô Trạm đang ngồi trên ghế tổng tài cách đó không xa, kết quả liền bị ném vào mặt một câu như vậy.
“Anh có ý gì?” Không thể hủ nhận, Phó Diệc Sâm có chút trì độn ở một số phương diện, hắn không đứng dưới góc độ của Tô Trạm, nên nhất thời cũng không rõ tại sao Tô Trạm tức giận.
Mà lúc này Phó Diệc Sâm cũng mới phát hiện, Tô Trạm ngồi ngay ngắn trên ghế tổng tài, sắc mặt rõ ràng đen thành đáy nồi, ánh mắt tựa như phóng ra hai lưỡi kiếm, ý đồ muốn đâm thành hai cái lỗ trên người hắn.
Y tức giận, vô cùng giận, nhưng nhìn ra được y đang cố gắng kìm nén. Bất quá, thấy Phó Diệc Sâm một bộ không hiểu gì, lửa giận kia rõ ràng có xu thế vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Lời này phải là tôi hỏi cậu chứ?” Tô Trạm ánh mắt tối sầm lại, y đúng là đang kiềm chế, hơn nữa còn kiềm chế đã lâu.
Trên thực tế, Tô Trạm bây giờ quả thật sắp tức điên. Tuy rằng y dựa theo yêu cầu của kịch bản, hủy bỏ hôn ước với nữ chính, nhưng kỳ thật y vẫn tồn tại tâm lý ích kỷ, là người khó tránh khỏi ích kỷ, huống chi còn liên quan đến vấn đề tình cảm, mặc dù biết rõ tình cảm đó không hề có kết quả. Y cho rằng, sau khi Lê Hạo nhận được tin tức sẽ cao hứng, kết quả hắn đúng là vô cùng cao hứng, cao hứng đến mức đón nữ chính về nhà.
Sấm sét giữa trời quang, y bị đùa giỡn. Lê Hạo từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, hắn chính là nam phụ dưới ngòi bút của tác giả, là kẻ luôn muốn tranh đoạt nữ chính với y, khác biệt duy nhất, là phương pháp của hắn không giống như trong cốt truyện mà thôi, rất cao tay cũng vô liêm sỉ không kém, nếu không phải mình cố ý hủy bỏ hôn ước, hắn gần như đã thành công. Đây là phản ứng đầu tiên khi Tô Trạm biết được những thứ Lê Hạo sắp xếp cho nữ chính.
Hết thảy đều là vì có được nữ chính mà thôi, còn mình lại như đứa ngốc bị đùa giỡn xoay quanh hắn. Không thể không nói, phẫn nộ rất dễ khiến người mất lý trí rồi chui vào ngõ cụt, nhất là khi nhìn thấy Phó Diệc Sâm tiến vào văn phòng của mình, trên mặt thậm chí còn mang theo tươi cười, cái ngõ cụt này Tô Trạm chui vào chắc rồi.
Độ hảo cảm sắp đạt 90, đã nhiều ngày không gặp, Phó Diệc Sâm đi trên đường cũng nhịn không được tưởng tượng ra vẻ mặt Tô Trạm khi thấy hắn, không hề nghi ngờ là hắn ôm theo vài phần chờ mong, nhảy nhót, kết quả nhận được lại là một gáo nước lạnh. Làm gì có người không nóng tính, nhưng một người đàn ông trầm ổn mà nóng giận, thường thường sẽ càng làm cho người ta khó chống đỡ.
Thần sắc Phó Diệc Sâm có hơi chìm xuống, bắn ra hai đường nhìn âm lãnh khiến người hô hấp khó khăn, rồi sau đó dưới ánh mắt run rẩy của Tô Trạm, đột nhiên từ trên salon đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn trong nháy mắt trở thành tồn tại như tòa tháp khổng lồ dựng giữa văn phòng, Phó Diệc Sâm mang đến loại khí thế như vậy.
Hầu kết của Tô Trạm vô thức trượt lên trượt xuống, sau đó liền thấy Phó Diệc Sâm đột nhiên đi tới bàn làm việc của y. Ban đầu, hai người đối diện nhau ở góc chéo văn phòng xa hoa, khoảng cách khá lớn, nhưng trong mắt Tô Trạm, dường như đã bị rút ngắn một nửa, vì thế, liền có cảm giác người này như mãnh thú đợi con mồi lâu ngày, đang chậm rãi tiếp cận y.
Mỗi bước đi của hắn, đều khiến tim Tô Trạm nảy lên, theo kịch bản, đúng là phải đánh một trận, mà mục đích người này tới hôm nay, đơn giản cũng vì nữ chính nên đến gây gổ với y, qua mấy lần tiếp xúc y rất rõ ràng, người này mình đánh không lại.
Vì thế không tự chủ được, bàn tay Tô Trạm ở dưới bàn từ từ nắm lại, khớp hàm cũng vô thức nghiến chặt, đương nhiên, thân là ảnh đế hàng thật giá thật, từ đầu đến cuối, Tô Trạm luôn mang biểu tình lãnh liệt, âm trầm của Cố Thần Phong, thậm chí còn toát ra khí thế ngày càng mạnh.
Phó Diệc Sâm đi đến trước bàn làm việc của Tô Trạm, rồi sau đó hơi nghiêng người chống tay lên bàn, toàn bộ quá trình, ánh mắt Phó Diệc Sâm vẫn luôn không rời khỏi Tô Trạm. Hắn có thể cảm nhận được, trong đáy mắt kia bao hàm lửa giận hừng hực, nhưng rốt cục là y giận dỗi cái gì?
“Anh rốt cuộc làm sao, ” Hai tay Phó Diệc Sâm chống trên bàn, từ trên cao nhìn xuống Tô Trạm đang ngồi ngay ngắn trên ghế tổng tài, mang theo nghi hoặc và tỉ mỉ, lại lộ ra cường thế không hề che giấu, “Nói chuyện rõ ràng.”
Phó Diệc Sâm tự cho rằng tính tình của mình rất tốt, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt hoặc nguyên tắc của hắn, hắn có thể dâng lên đối phương toàn bộ sủng nịch và trân trọng, chẳng sợ đối phương là một người đàn ông, chẳng sợ đây là tình huống hơn hai mươi lăm năm qua hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu đã thích, sẽ không cách nào khống chế được con tim mình, vậy cứ thản nhiên tiếp nhận tất cả, yêu thì yêu, bởi vì hắn cho rằng, đối phương xứng đáng.
Nhưng nói thật, trong lòng hắn không có quá nhiều bách chuyển thiên hồi (1), nhiều lúc cũng không tỉ mỉ chu toàn, dù cho đối phương cũng là đàn ông, nhưng đôi khi hắn vẫn không hiểu hết được suy nghĩ của y, ví dụ như hiện tại. Hắn tự nhận là biết rõ mục đích của Tô Trạm, cũng biết y muốn đi theo kịch bản, cho nên hắn mới cố ý khiến y yêu mình lần nữa, đồng thời vẫn luôn cực lực phối hợp với y, khoan dung để y đính hôn với nữ chính, cùng cô ta hằng ngày ở chung, mấy ai có thể làm đến như vậy? Kết quả y còn phản ứng thế này?
Không thể không nói, một khi để ý, cảm xúc sẽ dễ bị ảnh hưởng, cũng càng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt. Mà lúc này cả hai đều rơi vào hiểu lầm, còn là hiểu lầm đen chéo nhau không có nút thắt, vì thế khó tránh khỏi càng lún càng sâu.
Trước mặt người kia, Tô Trạm luôn có chút không tự chủ mà sợ sệt, đương nhiên Tô Trạm