Đỏ mặt xong, đầu óc Tô Trạm lập tức rơi vào trung tâm lốc xoáy, thậm chí mới qua vài lần hô hấp đã bật ra vô vàn câu hỏi.
Quốc sư có ý gì? Vì sao lại nói như vậy? Có ý đồ gì? Thậm chí, đây là ý tốt hay châm chọc…
Trong lúc tâm tư xoay chuyển, thật ra trái tim Tô Trạm đã nổi trống ầm ầm, nhưng trên mặt vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh, sau khi tạm ngừng vài giây, y rất không tự nhiên cười nói với Phó Diệc Sâm, “Quốc sư đừng đùa trẫm.”
Không ngờ, Phó Diệc Sâm lại đột nhiên xoay người một cái, giây tiếp theo, toàn bộ thân thể cao lớn của Phó Diệc Sâm dựng lên, hai tay chống hai bên đầu Tô Trạm, dùng một đôi mắt sâu thẳm cứ vậy từ trên cao nhìn xuống y. Rồi sau đó hơi hơi cúi đầu, lộ ra một cỗ tà khí khó hiểu, hoặc gần như là dụ hoặc, “Hoàng Thượng cảm thấy, thần đang nói giỡn?”
Phó Diệc Sâm nghĩ, đối diện với một Tô Trạm như vậy, hắn có thể nhịn đến tận bây giờ, cũng thật có điểm thánh nhân.
Trong nháy mắt đã bị Phó Diệc Sâm khóa phía trên, Tô Trạm ngây ngẩn, chính xác mà nói, là kinh hãi đến mức phát ngốc, tiếp đó toàn bộ phần hồn thoát xác, chỉ còn lại bản năng, giả chết, cứng đờ, ngừng hô hấp mở to mắt nhìn người phía trên.
Nhưng đập vào mặt là hương vị nam tính, mang theo cường thế nói không nên lời, tràn đầy tính xâm lược, trong chớp mắt đã hoàn toàn phủ lấy y, sau đó xuyên thấu từng tế bào. Tô Trạm cảm nhận được trái tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, nín thở.
“Hử?” Không nhận được đáp lại, Phó Diệc Sâm nhíu mày, sau đó lại sát hơn vài phần, thẳng đến khi cho dù đang trong tối, vẫn có thể thấy được ánh sáng trong mắt đối phương.
Đây là muốn… hôn ư? Tầm mắt Tô Trạm không tự giác liền di dộng từ đôi con ngươi sâu thẳm của quốc sư đại nhân rồi dừng trên môi, sau đó vô thức nuốt ngụm nước miếng.
Có chút trì độn, Tô Trạm lắc lắc đầu, nhưng cảm thấy không ổn, lại gật gật đầu.
Chẳng ngờ Phó Diệc Sâm vừa thấy dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác của Tô Trạm, liền không giữ nổi nữa mà phì một tiếng bật cười, thật sự chơi vui lắm, Tô Trạm Trạm thật có ý tứ.
Thế nhưng Phó Diệc Sâm không biết, ngay khi hắn cười ra tiếng, Tô Trạm vốn đang bị hắn áp đảo khí thế cũng từ từ thoát khỏi trạng thái mất ý thức, tiếp đến liền nghe thấy âm thanh gợi ý của hệ thống vang lên trong đầu.
【 Nhận được nụ cười nam phụ, tích phân cộng 1.】
Tô Trạm hơi sửng sốt, lại nghe hệ thống tiếp tục nói.
【 Nam phụ mới là tuyệt phối, đẩy ngã nam phụ, đẩy ngã nam phụ! 】
Tô Trạm giật mình, hoảng hốt phát hiện những lời này hình như y đã nghe qua vô số lần, mà mỗi lần xuất hiện đều là lúc y trong trạng thái khẩn trương cao độ hoặc là lực chú ý hoàn toàn đặt trên người quốc sư đại nhân, cho nên bị y vô tình xem nhẹ, đương nhiên quan trọng là lúc đó y đến ốc còn không mang nổi mình ốc, lấy đâu ra sức lực đẩy ngã người ta.
【 Đẩy ngã nam phụ! Đẩy ngã ~ đẩy ngã! 】
【 Đẩy ngã nam phụ… 】
Sau nhiều lần lặp lại trong đầu, Tô Trạm cũng không thể dừng nghĩ đến điều đó. Vì thế, giống như bị tẩy não, Tô Trạm ma xui quỷ khiến đột nhiên dùng sức lật người nào đó xuống.
Phó Diệc Sâm căn bản không ngờ tới y sẽ đột nhiên phát lực đẩy ngược hắn, sau đó nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, Tô Trạm liền xoay người nhào tới trên người Phó Diệc Sâm.
Động tác không khác lắm với Phó Diệc Sâm ban nãy, cả người dán lên ngực hắn, có điều hai cái đùi lại tách ra hai bên giữ chặt cơ thể hắn, vì thế vừa vặn tạo thành tư thế cưỡi ngựa, hai tay cũng chống hai bên đầu Phó Diệc Sâm, cứ vậy mà từ trên cao nhìn xuống.
Đây gọi là Kabe-don giường? Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, theo sau là hứng thú dạt dào đột nhiên tràn đến, tiếp đó cũng không phản kháng, cứ như vậy nằm ngửa tùy ý để y ngồi trên người mình.
Chưa từng thấy qua Tô Trạm dám chủ động, nhất là trong tình cảnh này, Phó Diệc Sâm tỏ vẻ hắn vô cùng chờ mong, nhưng đợi xúc động qua đi, Tô Trạm dường như lại thất thần.
Phó Diệc Sâm cũng không quấy rầy y, dù đang gấp đến nóng nảy nhưng vẫn ung dung chờ động tác tiếp theo của y.
Trên thực tế, xúc động qua đi Tô Trạm liền hối hận nhưng vấn đề ở chỗ y hiện đang ở tư thế tiến thoái lưỡng nan, y hình như vừa không lưu ý một chút đã đem mình đẩy vào tuyệt cảnh, làm sao đây?
Với tư thế này, giả chết hiển nhiên không còn thích hợp, nhưng may mắn đúng lúc này, trong đầu hợp thời vang lên giọng nói khích lệ của hệ thống.
Tô Trạm đầu tim nhảy dựng, giống như nhận được sự cổ vũ lớn lao, chỉ trong phút chốc đã tìm ra phương hướng, thậm chí tựa như uống rượu tăng thêm can đảm, Tô Trạm đột nhiên nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, tính thăm dò một câu.
“Quốc sư, ngươi cảm thấy nam nhân ở cùng nam nhân như thế nào?” Câu cú hoàn toàn không rõ ràng, nhưng vừa dứt lời, trái tim Tô Trạm lập tức treo ngược.
Trong bóng tối, Phó Diệc Sâm không nhịn được nhếch khóe môi, thậm chí trong nháy mắt đó, thân thể càng trở nên xao động, hận không thể xoay người đem bắt lấy đối phương, rồi sau đó ăn sạch vào bụng.
Nhưng Phó Diệc Sâm nhịn được, so ra, hắn càng hy vọng vào động tác tiếp theo của tên này, tuy rằng dày vò, nhưng nhất định sẽ rất thú vị.
Vì thế, Phó Diệc Sâm ra vẻ nghi hoặc nhíu mày, “Nam nhân cùng nam nhân?”
Tô Trạm cứng đờ, đáy lòng hiện lên tia bối rối, không phải vì khẩn trương, mà bởi vì tên này không hiểu được ý y, vậy có phải thuyết minh hắn không biết nam nhân và nam nhân có thể phát sinh tình cảm, cho nên hắn đối tốt với mình chỉ là xuất phát từ chức trách của quốc