Dựa theo kế hoạch thương thảo ban đầu, sau nửa đêm hôm đó hai người định đột nhập trại phỉ phía Tây thành Lưu Ly. Cho dù bắt giặc hay bắt vua, đầu tiên cũng nên đến đó tìm hiểu tình hình, dù sao trong cốt truyện, mấy thứ này đều rất mơ hồ, thậm chí có chút lộn xộn, không ăn khớp với miêu tả, cho nên chỉ đành tự mình điều tra.
Đương nhiên, nếu mọi thứ thuận lợi, một đường giải quyết tên trùm thổ phỉ kia thì càng tốt, trực tiếp vào thẳng kết cục, không sợ ảnh hưởng đến cốt truyện.
Mặt khác, Tô Trạm cũng hạ quyết tâm nói chuyện y che giấu võ công cho quốc sư biết, dù sao quan hệ giữa hai người hiện tại có bước nhảy vọt, không thể nói vụ tiểu thuyết Mary Sue, cũng không thể nói chuyện mình xuyên qua, nhưng nếu ngay cả chuyện y có võ công cũng không thể thẳng thắn, Tô Trạm thật sự cảm thấy xấu hổ.
Còn nữa, người này là vì y mới rơi vào hiểm cảnh, hiện tại lại định lấy thân mình che chắn cho y, dưới tình huống đó, đổi lại thành bất cứ ai cũng không thể tiếp tục giấu giếm nữa, làm vậy quá không phúc hậu. Huống chi người nọ còn là quốc sư, Tô Trạm lại càng không có lý do gì mặc kệ hắn mạo hiểm.
Tuy Phó Diệc Sâm không biết suy nghĩ của Tô Trạm, nhưng hắn vẫn quyết định mang Tô Trạm đi cùng, một là để y ở lại trong thành chưa chắc an toàn, hơn nữa võ công Tô Trạm thế nào hắn rất rõ ràng. Cho nên hai người thương lượng rạng sáng hai giờ ngày mai xuất phát đến thăm dò núi Lưu Ly, mặc dù bọn họ không biết đường, nhưng kịch bản đã viết tìm kiếm hai giờ mới thấy, thời gian rất vừa vặn, trời chưa sáng, chỉ cần một tiếng là bọn họ có thể sờ hết cái trại phỉ này.
Nói tới đây, Phó Diệc Sâm không thể nhịn được phun tào tác giả một câu, thì ra cổ đại cũng dùng 24 tiếng đồng hồ? Rạng sáng hai giờ ba giờ, tất cả đều là từ ngữ hiện đại, trong nguyên tác nam nữ chính lại dùng mấy từ này giao lưu đến tự nhiên như thế… Bất quá lại nói, tác giả viết vậy, thành ra cũng tiện cho hắn và Tô Trạm, nếu không bọn họ vừa nói chuyện vừa phải tính nhẩm thời gian cổ đại trong đầu cũng phiền phức lắm.
Nhưng ngoài dự đoán của Phó Diệc Sâm là, đúng đêm hôm đó, trước khi ngủ hắn có đi vệ sinh, cũng chỉ vài phút đồng hồ, nhưng Tô Trạm lại xảy ra chuyện. Hặn thật sâu sắc cảm nhận được câu nói kia —— kế hoạch không bao giờ đuổi kịp biến hóa.
Lúc ấy cũng không tính là quá muộn, Phó Diệc Sâm hoàn toàn không nghĩ tới bọn chúng sẽ ra tay vào lúc đó, đương nhiên, quan trọng nhất là không nghĩ tới dựa vào một thân võ công của nam chính, bọn chúng thế nhưng sẽ đắc thủ.
Phó Diệc Sâm vốn đang định đến nhà vệ sinh ở hậu viện khách điếm, nhưng hắn vừa mới bước một bước vào cửa hậu viện liền cảm nhận được dị thường, trong lòng bỗng căng thẳng, thân thể ngay lập tức tiến vào trạng thái phòng bị, quả nhiên, giây tiếp theo hai bên cửa gỗ liền xông tới mấy mũi đao sáng lóa.
Phó Diệc Sâm lắc mình một cái tránh thoát hai thanh đao đang bổ về phía mình, hai hắc y nhân bịt mặt bắt hụt suýt chút nữa va vào nhau, không chờ bọn chúng xoay người lại, Phó Diệc Sâm đã không chút khách khí giơ chân nhằm giữa mông bọn chúng, tiếp đến quét ngang chân một cái khiến chúng ngã thẳng cẳng, không tốn quá nhiều sức.
Thoáng chốc, hai tên chụp ếch kia lần lượt kêu lên thảm thiết, lăn dưới đất vài vòng, nhưng rất nhanh đã bò lên, không chút do dự nhặt đao chạy lấy người, chớp mắt đã nhảy qua bờ tường ở hậu viện, vắt chân lên cổ mà chạy.
Qua hai chiêu, Phó Diệc Sâm đã thể hiện cho chúng thấy thực lực hai bên cách quá xa, nhìn vào cách chúng ra tay là biết được, bọn chúng rõ ràng không cùng cấp bậc với đám sát thủ lúc trước.
Phó Diệc Sâm trong lòng khẽ động, dựa trên tình hình này, chỉ sợ rằng đám thổ phỉ kia cuối cùng đã không kiềm chế được muốn động thủ, nghĩ đến đây, Phó Diệc Sâm nhanh chóng quay về. Tuy rằng biết võ công Tô Trạm không tầm thường, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng.
Lại không ngờ, chỉ vài phút, Tô Trạm đã không còn ở trong phòng. Phó Diệc Sâm nhanh chóng quét mắt liền thấy một chén trà bị đánh đổ trên bàn, Phó Diệc Sâm không hề nghĩ ngợi lập tức quay đầu ra ngoài, hướng nơi mà hai tên hắc y nhân ban nãy biến mất đuổi theo.
Quang cảnh trong phòng nói lên rằng có người động tay động chân, nhưng Tô Trạm lại không ở trong phòng, dựa vào võ công của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm đầu tiên là đoán Tô Trạm thấy điều dị thường nên đuổi theo, vừa hay, lợi dụng đám người kia dẫn đường.
Phó Diệc Sâm vận khinh công đến cực hạn, tựa như thân ảnh quỷ mị chớp mắt đã vượt qua nửa thành Lưu Ly, rất nhanh trông thấy bóng dáng của mấy tên thổ phỉ ở một góc tối hẻo lánh, Phó Diệc Sâm khẽ động dừng ở tòa kiến trúc sau lưng chúng, liền thấy đám người kia vung đao lung tung lao về phía cổng thành.
Phó Diệc Sâm một bên vận khởi khinh công không tiếng động theo sau, đồng thời ánh mắt như lợi kiếm dáo dác xung quanh tìm kiếm thân ảnh Tô Trạm.
Thành Lưu Ly tuy phồn vinh nhưng dù sao cũng chỉ là thành nhỏ, mà lúc này không gian yên tĩnh, toàn bộ thành trấn đều được bao phủ dưới ánh trăng nhu hòa, Phó Diệc Sâm vẫn đứng trên đỉnh kiến trúc, độ cao này giúp hắn có thể phát huy thị lực lẫn thính lực, muốn phát hiện ra bóng dáng của Tô Trạm hoàn toàn không khó, hơn nữa Tô Trạm chỉ mới dời khỏi tầm mắt hắn vài phút đồng hồ mà thôi, tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không thể rời khỏi thành Lưu Ly được.
Nhưng Phó Diệc Sâm đuổi theo năm phút đồng hồ vẫn không thấy Tô Trạm, cũng không nghe được bất cứ âm thanh đánh nhau, điều này làm Phó Diệc Sâm nghi hoặc, cũng chính lúc này, Phó Diệc Sâm đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.
Ngay khi mấy tên hắc y nhân kia sắp chạy thoát khỏi thành, Phó Diệc Sâm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mang tính then chốt. Trong nguyên văn từng đề cấp tới, trại thổ phị tọa trên núi Lưu Ly phía Tây thành, nhưng hướng mấy kẻ kia chạy đi, rõ ràng là hướng Đông, vừa vặn ngược lại.
Phó Diệc Sâm trong lòng nhảy dựng, giây tiếp theo liền như phi ưng chụp mồi nhảy xuống, lúc này, mấy tên hắc y nhân đang chạy trốn thở hổn hển căn bản không kịp phản ứng, bỗng cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh đánh úp, giây tiếp theo liền bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay, rồi sau đó bình bịch bình bịch vài tiếng nằm úp sấp trên mặt đất, đau đớn đến mức tưởng chừng lục phủ ngũ tạng đều bị đánh lệch, kêu rên không ngừng.
Phó Diệc Sâm tiến lên, một cước đạp một người, hai mắt ngược ánh trăng như hai thanh lợi kiếm lóe lên trong đêm tối, kèm theo chất giọng lạnh như băng làm người run sợ, “Nói, các ngươi là ai, tại sao tới giết ta?”
Mấy người nọ run lên, đây không phải chính là cao thủ một chiêu đá bay họ vừa rồi hay sao, lúc này sợ tới mức chân mềm nhũn, gần như không cần Phó Diệc Sâm lên tiếng, tất cả đã vội vàng quỳ xuống cầu tha thứ.
“Tha mạng a công tử, tha mạng, chúng ta không dám nữa.”
Phó Diệc Sâm hơi kinh ngạc, lập tức phát hiện mấy tên này căn bản chỉ là lâu la chuyên môn canh giữ ở nhà xí khách điếm đánh cướp, sau khi gặp hắn, mới chân trước chân sau bỏ chạy. Nhắc tới đây, Phó Diệc Sâm mới đột nhiên nhớ ra, trong mấy chục chương lộn xộn này đúng là có một màn như vậy, nhưng không nghĩ, vốn là để đối phó với nữ chính hiện tại lại đổ hết lên đầu mình một cách khó hiểu, nhưng có thể thấy “cốt truyện” quả thật có tài, tự động thay đổi để duy trì kịch bản ha.
Nhưng rất nhanh Phó Diệc Sâm bỗng giật mình, trong lòng thầm nghĩ không xong, giây tiếp theo đã