Ban đêm, ngoại trừ phía trên tường đá và trong ngoài cổng vòm thỉnh thoảng có vài ba thân ảnh qua lại, toàn bộ Lưu Ly trại đều lâm vào tĩnh mịch, bao gồm cả địa lao coi giữ nghiêm ngặt, đại hán canh giữ không biết tự khi nào đã dựa vào một góc tường ngủ như lợn chết, thậm chí ngọn đèn trên vách tường tắt ngúm từ bao giờ cũng không biết.
Đột nhiên, “hự” một tiếng, không gian yên tĩnh dường như bị âm thanh nào đó đánh vỡ, ngay sau đó là một tiếng rên nhỏ vụn gần như không thể nghe thấy.
Nương theo ánh trăng mỏng manh chiếu qua ô cửa sổ nhỏ, Tô Trạm bưng ngực há miệng thở dốc. Trong nháy mắt vừa rồi, thân thể chẳng khác nào nổ tung, Tô Trạm cũng không rõ khoảnh khắc đó là thứ gì đã kéo y thoát khỏi tử vong.
Nhưng đứng ở ranh giới sinh tử, thì ra y không thể tự an ủi mình bằng những lý do linh tinh như “có hào quang nhân vật chính, chắc chắn sẽ không chết”, dù sao khi đó toàn thân đau đớn cùng với sợ hãi khiến y không có thời gian đâu mà nghĩ này nghĩ nọ, thay vì vậy là gương mặt lạnh như băng rồi đến dáng vẻ mỉm cười của quốc sư.
Tô Trạm thở hổn hển một lúc lâu, thẳng đến khi rung động kịch liệt trong thân thể từ từ lui xuống, lúc này mới vươn tay lau chất lỏng ấm áp nơi khóe miệng, đưa ra trước mắt vừa thấy, quả nhiên là màu đỏ tươi. Tiếp đến trong miệng tràn đầy mùi máu tanh, cùng với đau đớn còn sót lại trong thân thể.
Lau sạch vết máu nơi khóe miệng, Tô Trạm chịu đựng đau đớn toàn thân, bất động thanh sắc nhìn sang nữ chính.
May mắn trước đó Tô Trạm đã nhắc nhở nữ chính, cho nên cũng không phí nhiều sức lực đã được nàng đáp lại, về phương diện khác, không uổng công y chuẩn bị hai ngày nay, sau khi cưỡng ép nhuyễn cân tán lưu lại trong cơ thể ra, hiện tại y còn dư ít nhất bốn phần công lực, so với ba phần như trong nguyên tác thật ra khá hơn chút.
Trên thực tế, ngày hôm qua, sau khi từ trong miệng Trần Kỳ biết được quốc sư trọng thương, vì đêm nay Tô Trạm đã chuẩn bị rất nhiều, mặc kệ những lời của Trần Kỳ là thật hay giả, y nhất định phải nghĩ cách ra ngoài. Suy tính kĩ lưỡng rồi mới quyết định vào đêm nay, một là sợ đêm dài lắm mộng, dù sao thân thể y đã bắt đầu nóng lên, giờ lại còn có dấu hiệu choáng váng, mặt khác, thời điểm này cũng là lúc bọn chúng lơi là thả lỏng cảnh giác.
“Bách Lý Vô Cực ngươi không sao chứ?” Nữ chính khom lưng, tận lực đè thấp âm lượng, hiển nhiên nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình Tô Trạm bức độc ban nãy, đối với nam nhân này, có thể nói là hoàn toàn đổi mới nhận thức.
Đương nhiên, sự đổi mới của nữ chính, chẳng khác nào mang tới tai họa cho Tô Trạm, nhưng dựa trên biểu hiện lúc này của nữ chính mà nói, Tô Trạm ngược lại vẫn khá hài lòng, hơn nữa, nếu bọn họ muốn chuồn êm ra ngoài còn phải dựa vào khói mê hồn cô nàng tự chế. Theo lời nàng ta nói, cho dù người có ý chí mạnh mẽ đến cỡ nào, hít phải cũng sẽ ngủ suốt hai ngày hai đêm, nhưng vấn để là số lượng quá ít, chỉ có hai viên, cho nên y nhất định phải sử dụng cẩn thận.
Tô Trạm trực tiếp dùng nội công đánh văng cửa, sau đó liền mang theo nữ chính lặng lẽ rời khỏi địa lao, nhưng đây không phải bước quan trọng nhất, bởi vì cho dù có bị phát hiện trong này, Tô Trạm cũng nắm chắc sẽ làm mấy kẻ kia câm miệng trước khi chúng kịp gọi người đến, quan trọng nhất là phải tránh được đám thủ vệ trước cổng vòm, chỉ cần qua được nơi đó, dù có bị phát hiện bọn họ vẫn có cơ hội ẩn nấp vào rừng rậm.
Cho nên, khói mê hồn của nữ chính liền phát huy được tác dụng.
Có bóng đêm che dấu, hai người một đường xuyên qua sơn trại, rồi sau đó là sân huấn luyện trống trải, cuối cùng cũng tới được bên dưới bức tường đá.
Vách đá nhiên thiên cao hơn hai mươi mét đem hơn nửa sơn trại vây quanh, Tô Trạm dẫn nữ chính trốn ở một gốc cây gần vách tường, có bóng cây che giấu, người bên kia nhìn về phía này cũng khó mà phát hiện được bọn họ. Cổng vòm đóng kín, đứng năm sáu thủ vệ, bên ngoài sợ rằng cũng có người gác đêm, hơn nữa trên tường đá cũng đứng tầm tám người. Cho nên, bọn họ phải nhanh chóng giải quyết người ở ba nơi này cùng lúc mới có thể tránh bị phát hiện.
Tô Trạm cũng chỉ còn lại bốn phần công lực, cố tình một đường này càng chạy càng phát hiện thân thể có chút không ổn, đầu váng mắt hoa, mỗi một bước đi đều cảm thấy không vững. Sợ rằng hệ thống đang bắt đầu “trừng phạt”, Tô Trạm đành cố gắng chống đỡ, nhưng cho dù là vậy, đám người trên tường đá cũng chỉ có thể giao cho nữ chính, dù sao lúc này Tô Trạm không thể tiếp tục sử dụng khinh công nữa.
Đối với nhiệm vụ này, Nam Cung Hề Mạt ngược lại liên tục đáp ứng, dù sao nàng mười hạng toàn năng, võ công tuy rằng không theo kịp nam chính nam phụ, nhưng đối phó với vài tên thổ phỉ vẫn dư sức, nếu không cũng uổng cái mác Mary Sue. Huống hồ, nàng chỉ cần dùng khinh công bay lên trên đỉnh vách tường, còn lại giao hết cho khói mê hồn.
Cho nên Tô Trạm đảm nhận mấy người trong ngoài cổng vòm, hơn nữa phải hành động cùng lúc với nữ chính, giải quyết với tốc độ nhanh nhất.
Tô Trạm xét đúng thời cơ, vứt cho nữ chính một ánh mắt ra hiệu, giây tiếp theo nữ chính liền bay đến một vị trí không người trên đỉnh tường đá, đồng thời, Tô Trạm cố nén khó chịu thẳng hướng cổng vòm xông đến, sau đó, bọn họ lấy tốc độ cực nhanh ném khói mê hồn.
Chỉ nháy mắt, vài tên thủ vệ còn chưa kịp phát ra âm thanh nào đã ngã xuống đất, đồng thời, trên đỉnh tường đá, nữ chính cũng thuần thục đẩy ngã vài tên, sau đó hai người âm thầm hội hợp, chỉ cần ra khỏi cổng vòm, bọn họ đã tính là thành công hơn phân nửa, cho dù ngoài cửa còn có không dưới bảy tám tên thủ vệ.
Nhưng, ngay khi Tô Trạm gắng gượng cơ thể ngày càng trầm trọng của mình, mở ra cửa lớn, xui xẻo thế nào, lúc này vừa vặn có người bên ngoài chuẩn bị tiến vào, bộ dáng lo lắng sốt ruột.
Lúc này, trong lòng Tô Trạm khẽ động, không chút do dự liền ra tay, bởi vì khói mê hồn đã dùng hết, dùng vũ lực đối phó với thủ vệ ngoài cửa vốn nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng trăm triệu không ngờ tới đám người này vừa lúc muốn tiến vào, vì thế xui xẻo thế nào liền mặt đối mặt.
“Người đâu! Mau tới ~ “
Bảy tám tên, không đợi Tô Trạm ra tay đã kéo dài cổ họng, Tô Trạm đầu váng mắt hoa, cảm thấy bộ truyện này quá nhiều tình tiết não tàn, quả nhiên không dễ dàng.
Không thể phủ nhận, đám thổ phỉ này có ý thức phòng bị rất mạnh, vừa phát hiện dị thường liền trong thời gian ngắn nhất khóa cửa lớn lại, ngăn cản lối thoát duy nhất của họ. Bất đắc dĩ, Tô Trạm chỉ có thể ra tay, nhưng chưa xuất ra được bao nhiêu công phu, từ bên trong sơn trại đã vọt tới mấy chục người, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
Một người hiện đại như Tô Trạm làm gì có cơ hội quan sát hiện trường đồ sộ cỡ này? Lúc trước đều là quốc sư bảo hộ y, đến khi thật sự phải một mình đối mặt, trong lòng vẫn khó tránh khỏi bỡ ngỡ, quan trọng nhất là thân thể y bây giờ không quá tốt, nhưng vào loại thời điểm như thế này, y cũng không thể trông cậy vào nữ chính nhỉ?
Vì thế chỉ đành cắn chặt răng, nhưng y