Cuối cùng, Phó Diệc Sâm vẫn không thể như nguyện được thấy dáng vẻ Tô Trạm mặc nữ trang, tuy rằng hắn cực lực nhấn mạnh làm thế có thể dẫn tới tình huống thời gian đảo ngược, nhưng hắn càng tỏ vẻ chờ mong, Tô Trạm ngược lại càng không bằng lòng.
Mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Sau khi hai người dụng tâm cải trang một phen, liền mang theo vài đại nội cao thủ cùng với một lão thái giám xuất phát.
Gần như bên người mỗi hoàng đế đều xuất hiện một vị “Phúc công công” giống vậy, là người bạo quân tín nhiệm nhất cũng như hiểu hắn nhất, vì thế đương nhiên lão cũng sẽ tận tâm tận lực với nam chính – người mà bạo quân đặt ngay đầu tim. Chủ yếu là vì trong kịch bản nói dẫn theo lão, hầu hạ sinh hoạt thường ngày của hai người, Phó Diệc Sâm thấy cũng không phiền phức lắm nên dứt khoát mang theo.
Khoảng cách từ vùng Bắc Cương đến kinh thành cũng không tính quá xa, cưỡi ngựa chừng mười ngày là đến nơi, nhưng địa phương này hoang vắng, khí hậu khắc nghiệt, quanh năm suốt tháng không có mấy ngày dễ chịu. Cho nên, cái nơi đất cằn sỏi đá này theo lẽ thường là địa phận trục xuất.
Trong triều có một vị Vương gia mà không ai dám nhắc đến, Cửu vương gia đương triều, cũng chính là đệ đệ đứng hàng thứ chín của tiên đế, đã bị đày tới nơi đó.
Nghe nói gã từng phát động cung biến, ý đồ cướp ngôi, hoàng đế khi đó chính là cha của bạo quân, kết quả thất bại bị trục xuất đến mảnh đất cằn cỗi Bắc Cương, vĩnh viễn không được trở về. Vốn đây là tội chết, nhưng hai người lại cùng mẹ sinh ra, mà nãi nãi lại vô cùng yêu thương đứa con này, thế nên không chỉ ép tiên đế tha mạng cho gã, còn phải đem Bắc Cương chia cho gã với điều kiện gã không được bước chân vào kinh thành. Vì thế mới có một người mà đại thần trong triều không ai dám nhắc tới.
Bạo quân đến Bắc Cương là để xử lý chuyện này, bởi vì trong thư mật tố giác Cửu Vương gia cấu kết với kẻ thù bên ngoài, nãi nãi bạo quân đã từng nói, chỉ cần Cửu Vương gia không bước chân vào kinh thành, hoàng đế không thể động đến gã, cho nên vị kia tiêu dao Bắc Cương cũng đã ngần ấy năm. Tuy rằng lấy tính cách bạo quân sẽ không quan tâm mấy thứ này, thậm chí cho người âm thầm xử lý, nhưng mà… tiểu thuyết viết như vậy, hắn phải đích thân tìm bằng chứng.
Hai người một đường nhìn thế nào cũng không giống đi làm chuyện lớn, ngồi xe ngựa nhàn nhã, thỉnh thoảng đấu võ mồm, đảo mắt lại không kiêng nể gì khanh khanh ta ta, chẳng khác nào một đôi vợ chồng nhỏ đang đi hưởng trăng mật, biến một đám đại nội cao thủ thính lực siêu quần đỏ mặt tía tai.
Cứ vậy đến khi đã đi được hai phần ba lộ trình, thân thể Tô Trạm đột nhiên xuất hiện vấn đề.
Vốn Phó Diệc Sâm vẫn luôn lo lắng bởi Tô Trạm không mặc nữ trang dẫn đến thời gian đảo ngược, sợ mệt nhọc trên đường vài ngày chớp mắt lại trở về khởi điểm, không ngờ điều hắn lo lắng không phát sinh, ngược lại Tô Trạm đột nhiên… ngã bệnh.
Hoặc nên nói, Tô Trạm đã bị hệ thống trừng phạt, phản ứng này không khác gì ở thế giới trước. Thân thể mềm nhũn không khí lực, nóng đến lạ thường, tinh thần mơ màng, cả người vô lực nhũn thành một đống bùn…
Lúc ý thức được hệ thống đang trừng phạt, đừng nói Tô Trạm, ngay cả Phó Diệc Sâm cũng nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu. Thật sự cảm thấy quy tắc của tên hệ thống này quá mức tùy tiện, không thể nắm bắt, đây là kiểu hứng lên thì làm à?
Mà rác rưởi đối với việc này giải thích là, hai người không hoàn thành kịch bản thì thời gian đảo ngược, nhưng nếu như vấn đề chỉ do một phía, thì phải chịu trừng phạt từ hệ thống. Lúc rác rưởi nói chuyện này, còn hưng phấn lạ thường, Phó Diệc Sâm ẩn ẩn nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh của nó.
Tóm lại, tùy tiện, không có tiêu chuẩn, lúc nhanh lúc chậm, lạ lùng… vậy đấy. Đây là tổng kết của Phó Diệc Sâm về hệ thống và quy tắc của thế giới tiểu thuyết.
Tô Trạm đối với việc này càng thêm bực bội, sao bị thương luôn là y chứ, dựa vào cái gì?
Theo bánh xe ngựa xóc nảy lên xuống, trong xe Tô Trạm ủ rũ nửa dựa vào Phó Diệc Sâm cũng đung đưa theo nhịp. Phó Diệc Sâm có chút đau lòng ôm người tựa vào ngực mình, một bên ôm chặt giúp y cân bằng, một bên khác thì không ngừng sờ trán y.
“Thật sự không mặc à?” Không biết đây là lần thứ mấy Phó Diệc Sâm thấp giọng nói bên tai Tô Trạm, hắn tôn trọng quyết định của Tô Trạm, nhưng nếu cứ cố chấp như vậy, Phó Diệc Sâm không còn cách nào khác phải sử dụng thủ đoạn cưỡng chế. Dù sao “bệnh tình” của Tô Trạm ngày một nghiêm trọng, hắn nhìn thôi cũng đau lòng.
“Không ~” Tô Trạm tựa vào trong ngực Phó Diệc Sâm gian nan lắc đầu, lại phát hiện đầu càng nặng, mí mắt như treo ngàn cân, ngay đến mở mắt cũng trở thành chuyện khó khăn, Tô Trạm chỉ có thể nhắm mắt lại vô lực tựa vào Phó Diệc Sâm, điểm chết người chính là, lúc này ý thức của y đã bắt đầu mơ hồ.
Thực tế, từ khi phát hiện trừng phạt cho đến bây giờ đã qua gần một ngày, cố chấp kiên trì đến tận giờ, Tô Trạm cũng không biết mình kiên trì để làm gì nữa, hoặc thuần túy chỉ là không cam lòng làm mình làm mẩy, tuy không được tự nhiên, nhưng y cũng không thể mất mặt mà đồng ý, vì thế chỉ đành cắn răng cố chống đỡ, cho dù ý thức mơ hồ vẫn không quên được chuyện này.
“Khó chịu ~” Nhưng ngoại trừ sự kiên trì khó hiểu này, thật ra Tô Trạm đã rất yếu ớt, đặc biệt sau khi tiềm thức rõ ràng người y dựa vào là nam nhân nhà mình, sự yếu ớt đó càng biểu lộ rõ ràng, “Đau đầu… Toàn thân đều đau.”
Một bên cố chấp làm người khó xử, một bên lại vô thức làm nũng vờ đáng yêu là xảy ra chuyện gì?
Phó Diệc Sâm vừa tức giận lại vừa sốt ruột, đang định mở miệng, Phúc công công hầu hạ một bên cũng gấp đến độ sắp khóc, “Tiểu tổ tông ơi, phải làm sao bây giờ, bệnh thành vậy rồi, trước không thôn sau không điếm đại phu cũng không, phải làm sao bây giờ hoàng… thiếu chủ ai ~ “
Phó Diệc Sâm đột nhiên giơ tay ngăn Phúc công công không ngừng lải nhải, “Kêu bọn họ dừng lại, cho người đi xem thành trấn gần nhất cách đây bao xa.”
“Vâng.” Phúc công công thần tình lo lắng nhìn Tô Trạm vài lượt rồi mới ra ngoài.
Phó Diệc Sâm cúi đầu nâng cằm Tô Trạm lên bắt y nhìn thẳng vào mắt mình, biểu tình nghiêm khắc, “Hỏi lại ngươi lần nữa, có mặc hay không?”
Bởi vì y cố chấp nên mới dẫn tới tình cảnh hiện tại, Tô Trạm ngày càng trầm trọng, ý thức dần mơ hồ. Phó Diệc Sâm ngữ khí có chút nghiêm khắc, thậm chí lộ ra tia bá đạo mà chính hắn cũng không nhận ra.
Tô Trạm đang mê man chỉ cảm thấy người trên đỉnh đầu mình bỗng lộ ra băng lãnh cùng hắc ám khiến người sợ run, bởi vì liên quan đến thiết lập tính cách, nên ngoại hình của Phó Diệc Sâm có chút… đáng sợ, chỉ cần hắn trầm mặt, không hiểu sao sẽ lộ ra một cỗ tàn nhẫn chết chóc khiến người không rét mà run. Vì thế Tô Trạm vốn đã bị hệ thống tra tấn đến nỗi tâm tình sắp hỏng mất, lúc này nghe hắn hỏi thế càng thêm kích động.
Trong nháy mắt, ủy khuất trào ra, cánh mũi Tô Trạm đau xót, cảm xúc ngày càng tệ, “Ngươi… Ngươi thế nhưng hung ta?”
Khóe miệng Phó Diệc Sâm cứng đờ, đây không phải lời thoại của nam chính sao? Cái trừng phạt này sao lại còn tự động dẫn theo thiết lập tính cách vậy? Hơn nữa còn là loại thiết lập khiến người đau trứng.
Không chờ hắn mở miệng, Tô Trạm nha nha một bộ thương tâm muốn chết, nước mắt nói đến là đến, Phó Diệc Sâm chỉ thấy cặp mắt động nhân kia của y giờ phút này ầng ậng ướt sũng, giây tiếp theo chẳng khác nào vỡ đê ào ào tràn ra, trượt theo gò má một đường rơi xuống. Hình ảnh kia, trực tiếp đánh thẳng vào trái tim Phó Diệc Sâm, khiến hắn không nhịn được run lên.
“Không có hung ngươi.” Phó Diệc Sâm không kìm lòng nổi, giọng điệu mềm xuống.
“Rõ ràng người hung ta!” Tô Trạm hăng hái lộp bộp rơi nước mắt lên án Phó Diệc Sâm, thậm chí giãy dụa,