\- Đừng đi , đừng ...!đừng rời xa ta.
Có lẽ do quá mệt nên hắn gục luôn trên vai cô.
Cô xoay người lại đỡ hắn vòng phòng mình.
Đặt hắn lên giường , xong xuôi cô ngồi bên cạnh hắn khẽ nói
\- Muộn rồi.
" Đúng , muộn rồi.
Lục Lam Tuyền một lòng một dạ yêu ngươi , hi sinh cho người cũng đã chết rồi.
Giờ ngươi có hối hận cũng không kịp đâu.
Bởi vì ta không phải là Lục Lam Tuyền , ta cũng sẽ không bao giờ ngu ngốc như cô ấy"
Sau đó cô sang phòng khác ngủ.
## Sáng sớm hôm sau
Cô lên xe ngựa chuẩn bị đi Bắc Tề.
Trên đường đi coi và hệ thống trao đổi với nhau.
\[ Kí chủ , người không định tạm biệt nam chính sao ? \]
Không cần , ta nghĩ khi hắn tỉnh lại hấn sẽ nhớ lại rất cả thôi.
\[ Tại sao người lại tạo cơ hội cho nam chính và nữ chính ở bên nhau ? \]
Vậy theo ngươi nghĩ thì hắn có để cho nữ chính làm thái tử phi không ?
\[ Cái này thì không chắc , trong lòng hắn luôn nghĩ người hắn yêu là nữ chính , hắn sẽ cho cô ta làm thái tử phu thôi.
Hơn nữa còn để cho hoàng thượng ban hôn nữa thì hắn sẽ không thể nào làm được gì nữa đâu \]
\- Sau đêm qua , ngươi còn nghĩ hắn vẫn sẽ còn yêu cô ta sao ? Hắn không chạy sang Bắc Tề tìm ta là đã lí trí lắm rồi.
\[ Tinh , điểm hảo cảm của nam chính tăng