Nàng nhìn hắn mỉm cười chế giễu nói :
\- Mộ Dung Viêm , muộn rồi , sống qua một đời ta có đã thể nhận ra một điều.
Ngươi \- Mộ Dung Viêm , chỉ thuộc về Khương Bích Lan , trái tim của người cũng chỉ thuộc về Khương Bích Lan.
Ta sẽ không bao giờ có được người.
Vậy nên ta buông tay rồi , ta buông bỏ rồi.
Ta nhận ra người ta yêu bây giờ Long Bình Dực , người ta yêu là Tiểu Kỳ.
\- Mộ Dung Viêm , ngày thành thân của bọn ta nhớ đến chung vui.
\- Không A Tả , ta thuộc về nàng thuộc về nàng mà , làm ơn đừng rời bỏ ta, làm ơn đừng hết yêu ta , làm ơn đi mà A Tả.
\- Làm ơn đừng rời bỏ ta , làm ơn đừng không cần ta nữa mà.
" Ta không cần gì cả , không cần thiên hạ , cũng không cần hậu cung 3.000 giai lệ , không cần Khương Bích Lan nữa , ta không cần tiền bạc , không cần địa vị , cũng không cần ngôi vị hoàng thượng này nữa.
Ta chỉ cần nàng mà thôi , chỉ cần nàng , chỉ xin nàng làm ơn đừng không cần ta nữa mà.
Làm ơn đừng không cần ta nữa mà.
"
Nàng nhìn hắn như vậy mỉm cười hài lòng nhưng rất nhanh đến mất.
Hệ thống bên trong âm thầm khinh bỉ
\[…\] chủ nhân cả thế giới này nợ cô một giải Oscar nha.
Nàng đọc được suy nghĩ của hắn cũng tuyệt tình nói :
\- Mộ Dung Viêm bây giờ Tả Lam Tuyền ta không cần người nữa.
Nói xong nàng như một cơn gió biến mất để lại Mộ Dung Viêm đau khổ đứng đó.
Nàng nói là không cần hắn nữa rồi , nàng