Chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến một ngày.
Hôm đó ta đang cùng Vân Tiên đi dạo phố thì nhìn thấy dáng vẻ của nàng đang vui vẻ đi dạo.
Nàng nhìn thấy bọn ta cũng chỉ lại chào hỏi vài ba câu rồi chạy đi.
Ta nhận thấy được sự thay đổi trong ánh mắt của nàng , không còn là tình yêu điên cuồng nữa mà là sự đau khổ và sự lạnh lẽo.
Ta cảm nhận được sự khác thường của nàng.
Cuối cùng không nhịn được mà đi tìm nàng.
Cuối cùng cũng tìm được nàng , lúc đó trông bộ dạng của nàng thật thê lương.
Ta cũng không kìm được đến bên cạnh nàng hỏi chuyện.
Nàng nói nàng từ bỏ , nàng nói nàng cảm thấy mình cố chấp quá nhiều rồi.
Nàng nói nàng mơ một giấc mơ , nàng mơ thấy nàng yêu ta , cố chấp theo đuổi ta cuối cùng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt của ta.
Nàng nói nàng mơ thấy chính tay ta tự tay giết nàng.
Nàng nói nàng rất mệt mỏi , nàng thật sự rất mệt mỏi.
Khi nghe xong trong tim ta khẽ nhói đau , có cảm giác thứ gì đó rất quan trọng đang mất đi , đang tuột khỏi tầm tay ta.
Sau hôm đó ta không nhìn thấy nàng nữa.
Trong lòng ta có cảm giác trống trải.
Ngày lễ Nguyên Tiêu , Vân Tiên rủ ta đi chơi lễ , ta cũng đồng ý.
Đi chơi một lúc thì Vân Tiên bảo nàng ấy rất thích trâm mà cô nương kia cầm.
Người cầm cây trâm đó là nàng , bên cạch còn có một nam nhân.
Trong lòng ta thoáng có tia tức giận.
Vân Tiên muốn ta mua chiếc trâm nàng cầm trên tay.
Lúc đó ta không hiểu tại sao ta rất muốn thấy nàng tức giận giành ta với Vân Tiên.
Nên ta cố gắng tỏ ra