Nàng vốn dĩ không phải là người của thế giới này chỉ vô tình xuyên đến đây thôi.
Vì kí ức mấy vạn năm trước của nguyên chủ cơ thể này mà nàng phải liều mạng có đáng không?
Suy cho cùng nàng chỉ đang thay thế cô ấy sống tiếp...đến nỗi tên thật của mình là gì nàng cũng sắp lãng quên rồi! Là Hàn Dung Ly một cô gái mạnh mẽ quyết đoán tính tình cao ngạo quân sư lừng danh của Hắc Bang hay Thanh Ly người chàng ấy yêu nhiều kiếp không thay đổi?
Phong Lan Thần...à không? Tiêu Dạ Thần! Chàng thần bí nguy hiểm y như cái danh hiệu Minh Vương của hắn.
Rốt cuộc câu nào của hắn mới là thật?
- Cho nên cơn đau đầu đột ngột vừa nãy...
Nàng đưa đôi mắt long lanh xinh đẹp ngắm nhìn người nam nhân này chờ hắn đáp lại.
- Đó là dấu hiệu cho thấy phong ấn trong người nàng đang yếu dần...!Đến khi nó hoàn toàn biến mất cơ thể của nàng sẽ mất hết tiên khí vốn có dần dần suy kiệt mà chết.
Thì ra...!nàng không cần tu luyện thường xuyên mà vẫn có tiên khí để phòng thân là do phong ấn kia.
Nó chẳng những bảo vệ nàng an toàn mà còn kéo dài cái mạng này suốt 18 năm qua.
- Vì vậy...!việc chàng mất hết tu vi có liên quan đến ta...đúng không?
Giọng nàng hơi xúc động ánh mắt ngân ngấn lệ cúi mặt xuống để che đi cảm xúc trong người mình.
Hắn không nói lời nào coi như đã ngầm thừa nhận.
Hồng Liên Nghiệp Hoả là loại hoa thần xếp đầu cũng là vương của các loại tiên thảo.
Nghe vậy đã biết nó mạnh cỡ nào sức mạnh chẳng hè kém cạnh Âm Minh Châu kia.
Thế mà tên ngốc nghếch này lại liều mạng dùng tu vi mấy vạn năm tạo ra phong ấn bảo vệ cho nàng.
Với cơ thể phàm nhân này giữ nguyên thân lại thì cơ thể sẽ bị nổ tung nhưng nếu tách nó ra chắc chắn nàng sẽ không sống qua được 3 tháng.
Thế nên lúc đó chỉ còn một lựa chọn duy nhất đó là tạo ra một phong ấn duy trì mạng sống của nàng.
Có điều mỗi năm chàng phải tăng thêm sức mạnh...liên tục như thế 18 lần mà hắn vẫn có sức chạy đi cứu nàng...!hắn tưởng mình bất tử mãi à!
- Đồ ngu ngốc!...!Chẳng phải chàng rất giỏi lợi dụng người khác làm việc bán mạng cho mình sao? Ta chỉ dụ dỗ một chút mà chàng lại vì ta mà đến mạng mình cũng không cần.
Chàng điên rồi à!!
Lúc này khả năng kiềm chế cảm xúc của nàng suốt mười mấy năm qua bị một lời nói của hắn đập nát tới một cái vỏ cũng còn sót lại.
Hiện giờ trước mặt chàng là một nương tử yếu đuối nhu mị khác hẳn dáng vẻ cao ngạo thường ngày kia.
Tách...tách..! Nước mắt có vị mặn còn hơi chát y hệt như vị đắng của tình yêu.
Lúc mặn nồng tình cảm khi lại chua chát khiến người ta ghét bỏ khó chịu.
Tình cảm là thứ khó hiểu nhất trên thế gian này...!đến khi nhận ra quá khứ mọi thứ đã trở nên muộn màng.
Hôm đó nàng khóc rất nhiều...!nhiệt nhất từ lúc có nhận thức tới giờ.
Tiêu Dạ Thần mặc cho nàng gào khóc chàng chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng vuốt nhẹ lưng an ủi.
Thật hiếm khi thấy nàng khóc to như này cứ để cho tiểu mít ướt làm nũng thêm chút nữa!
...----------------...
Đợi tiểu mít ướt nín khóc chàng mới dùng khăn tay lau mặt sửa soạn lại giúp nàng.
Sau đó hắn đưa nàng dạo khắp thành Bắc Minh nào là xem đèn hoa đăng, đi ăn món nướng, cùng nàng đi lên cầu Dương Liễu cầu nguyện, cùng nhau thả đèn Khổng Minh,...
...Thần Lan Cung....
Lúc hai người trở cũng là giờ Hợi canh hai rồi.
Trong cung hầu như mọi người đã đi nghỉ ngơi chỉ có một số nơi còn sáng đèn ví dụ như cung của chàng.
Tiêu Dạ