Mặc Diệc Hàn sở hữu một gương mặt phong tình vạn chủng nước da trắng mịn đôi môi hồng hào có thể sánh với một mĩ nhân khuynh thành.
Nhan sắc này của hắn khiến toàn Lam Vân Quốc phải điêu đứng một thời gian.
Tuy là một tuyệt sắc giai nhân nhưng hắn lại có sở thích rất lập dị.
Hắn thích móc mắt người sống ra để luyện đan dược, lột da người để hoạ bì cho con rối, gọt sương người làm dao găm.
Mỗi ngày phủ Cửu thiên tuế đều đưa vài người vào cho hắn chơi đùa lúc trở ra họ chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt không nguyên vẹn.
Người thì bị chọc mù mắt, kẻ bị lột da đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Có xác người khi được khiêng ra thân dưới bị chảy rất nhiều máu.
Thị vệ phủ đó nói rằng tên kia bị người ta thiến mất vật nam nhân rồi buộc phải uống hợp hoan tán đợi thuốc phát tán hắn bị nhốt vào một căn phòng toàn nữ nhân.
Kết quả hết sức thảm hại hắn chết vì bất lực.
Vị thiên tuế gia này tác quái ở Lam Vân Quốc đã hơn 10 năm nhưng vương thượng của nước đó lại chẳng dám làm gì hắn.
Về xuất thân của Mặc Diệc Hàn không một ai biết hắn đến từ đâu.
Sử sách ghi chép lại hoàng đế Lam Vân trong một chuyến du ngoạn đã gặp gỡ được Mặc Diệc Hàn biết hắn tinh thông về các loại tiên thuật thấy trước thiên cơ nên mời hắn về làm quốc sư.
Nhưng một tháng sau Lam Đế bị bệnh nặng không thể tham dự triệu chính Mặc Diệc Hàn liền được tấn phong làm Cửu thiên tuế phò trợ thái tử 5 tuổi buông rèm nhiếp chính.
Tính cách của Mặc Diệc Hàn rất thất thường bạo ngược, tàn nhẫn, biế.n thái, lập dị hắn đều có cả.
Từ khi cửu thiên tuế can dự triều chính thì các quan đại thần đã lục đục nội bộ kéo bè kết phái muốn lật đổ hắn nhưng vì thế lực của Mặc Diệc Hàn lớn mạnh nên họ đều bị hắn hành hạ đến chết.
Triều đình không phục lòng dân oán thán nhưng không ai dám lên tiếng dị nghị hắn.
Danh tiếng của Thiên tuế gia ngày càng vang xa, khắp lục giới ba chữ Mặc Diệc Hàn đã in sâu vào tâm ma của mỗi người.
Dù hắn có đẹp cỡ nào cũng là một đoá cao lãnh chi hoa chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ đến kinh hồn bạt vía đêm đến bị ác mộng quấn chân.
Kiệu vừa chạm đất tấm rèm được vén ra nam nhân mặc xiêm y đen điềm đạm bước ra.
Hắn nheo đôi mắt màu xanh lục nhìn về căn phòng đang bị Tiêu Dạ Thần đập phá.
- Nô tài là Trương Tổng Quản thái giám cai quản nội cung xin được diện kiến Cửu thiên tuế gia.
Đại nhân đi đường nhiều ngày cơ thể đã mệt nhọc để nô tài cho người sắp xếp một cung điện cho ngài nghỉ ngơi tạm.
Hôm nay tâm trạng của bệ hạ không được tốt nên chưa thể gặp ngài được mời Thiên tuế gia đại nhân hồi cung ạ.
Trương Tổng Quản cung kính cúi gập người trước hắn.
Mặc Diệc Hàn không đáp lại hắn đứng ở đó vài giây rồi thản nhiên bước vào cửa cung Thường Hy.
Cung nữ thái giám hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt khó xử nhưng cũng chẳng dám cản bước của hắn...! Họ sợ mình sẽ không còn mạng để sống tiếp.
Kétttt...!Cánh cửa cung mở ra.
...****************...
...Bách Hoa Lâu - Thanh lâu lớn nhất thành Bắc Minh....
Bạch Diệp Yên đang ngồi ở phòng thượng hạn thưởng thức rượu ngon trái ôm phải ấp được nam sủng hậu hạ tận miệng.
Hiện giờ nàng ấy chính là bà chủ người có quyền hạn lớn nhất ở cái thanh lâu này nên hưởng thụ đồ nhà mình cũng là bình thường.
Sau khi từ Nguyệt Hoa về Thanh Ly liền bỏ qua mấy vạn lượng vàng mua đứt cái thanh lâu nhỏ này thoả màn ước nguyện lấp đầy hậu cung nam sủng của ai đó.
Cũng coi như là tiền công nàng theo lão đại suốt bao lâu nay.
Thật thoải mái!
- Bà chủ Bạch! Để nô gia đút người ăn nho.
- Được.
Nam sủng ngồi bên cạnh Bạch Diệp Yên vừa thướt tha lại yểu điệu bàn tay thon thả đang định đút quả nho vào miệng nàng ấy thì cánh cửa liền bị đá bật mở ra.
Rầm! Tiếng động lớn như vậy doạ mấy tên kia sợ giật mình mọi ánh mắt đang dồn về nữ nhân đứng trước cửa.
Bạch Diệp Yên đen mặt máu đã dồn lên não là tên chó chết nào không biết sống chết dám làm loạn ở địa bàn của nàng.
Để bà đây cho chúng