Lời này của nàng là đang phủi sạch mối quan hệ giữa hai người sao? Mọi người trong điện Ninh Lan này ngoài chàng ra thì ai cũng hốt hoảng không thôi!
Cả Thành Nguyệt Hoa này đều biết nguyên chủ với Hà Uy lớn lên cùng nhau tình cảm từ đó nảy sinh từ lâu.
Vào năm nguyên chủ 15 tuổi Hà Uy nhận được lệnh ra biên cương trấn thủ hai người từ đó bị tách ra đến giờ đã 3 năm chưa từng gặp nhau.
Lần này về hắn dự định sẽ xin ban hôn cưới nguyên chủ làm chính thê ngờ đâu...
- Ly Nhi! Nàng đang nói gì vậy?
Hắn ta dùng ánh mắt mơ hồ nhìn nàng...
- Ly Nhi à! Con biết mình vừa nói gì không?
Mẹ nàng nhắc nhẹ bên cạnh nhưng hôm nay nàng phải chấm dứt với tra nam này tránh sau này ra đường lại bị người đời gán ghép.
- Thưa phụ hoàng mẫu hậu! Tuy con và Hà Tướng Quân là lớn lên cùng nhau nhưng không có nghĩa là con sẽ thích ngài ấy.
Huống chi con chưa từng hứa sẽ gả cho Hà Uy chắc là Tướng Quân ái mộ tiểu nữ nên nhớ nhầm thôi.
Nàng nói xong câu này Phong Lan Thần ngồi một bên che miệng cười thầm.
- Nhị tỷ! Rõ ràng là tỷ thích Hà Tướng Quân từ bé mà sao giờ lại thành ngài ấy ái mộ tỷ!
Hàn Trân Hồng im lặng đến phút cuối đến giờ cũng lên tiếng.
Bình thường thích tra nam kia lắm mà sao giờ nói giúp hắn ta muốn làm muội muội tốt à!
- Trên thế gian này đâu có khái niệm thanh mai thì phải thích trúc mã chứ.
Chẳng phải...!muội muội hay nói với tỷ là phải tránh xa Hà Uy ra à! Bây giờ tỷ toại nguyện cho muội đấy..muội còn muốn gì nữa!
Hàn Dung Ly giả tạo uất ức như bị bắt nạt vậy mượn lí do này để làm lá chắn.
Hàn Trân Hồng nghẹn họng chẳng biết nên trả lời sao.
- Ta...ta không có...!
Nàng ta chỉ biết một mực chối bỏ.
Tên Hà Uy này càng đáng ghét hơn đột nhiên chạy lên nắm chặt vào vai nàng.
- Ly Nhi! Nàng bị ép phải nói như vậy đúng không?
Hắn ta làm Tướng Quân là chỉ số IQ thấp quá vậy.
Rõ ràng bảo yêu nguyên chủ lắm mà sao giờ không nhận ra được cô ấy chứ! Nói chuyện với những kẻ ngu ngốc thật soắn não...!còn đôi co nữa chắc tụt huyết áp.
- Hà Tướng Quân...Ngươi vượt quá bổn phận rồi! BUÔNG RA!
Nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn kéo dài hai chữ cuối hắn ta cuối cùng cũng thả tay ra.
- Phụ hoàng mẫu hậu! Nữ Nhi chấp nhận mối hôn sự với Bắc Minh Quốc! Ly nhi cảm thấy hơi mệt con xin lui về phủ trước!
Sau khi được cha mẹ đồng ý nàng xoay người rời đi.
Lúc đi qua hắn nàng nói một câu.
- Lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình*1...bổn cung chính là một đoá cao lãnh chi hoa*²!
( *¹: người hữu ý kẻ vô tình ám chỉ có người theo đuổi nhưng đối phương lại hờ hững
*²: một đoá hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở thu hút mọi ánh nhìn nhưng chỉ để ngắm nhìn từ xa không thể hái.)
Ngụ ý câu đó nàng đang muốn nhắc hắn rằng cho dù hắn có theo đuổi nàng bằng cách nào đi nữa thì cũng không có kết quả bởi nàng chính là đoá hoa nơi núi cao...hắn có với cũng không tới...!mãi mãi cũng không thuộc về hắn.
Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
...----------------...
...Phủ Nhị công chúa....
Vừa về đến phủ nàng lập tức kêu người chuẩn bị nước tắm gột rửa sạch sẽ chỗ hắn chạm vào thay xiêm y mới.
Đơn giản là nàng chê bẩn! Nhất là loại tra nam như Hà Uy...!thật ô uế.
-