Người vừa nói là Tư Vương Thất Cảnh Trần của Hải Triều Quốc hắn ta đã tìm tới đây rồi sao? Hình như lời thoại này giống câu vừa nãy nàng nói...tên này dám cướp lời thoại của mình.
Thất Cảnh Trần bước vào Thanh Loan Điện theo sau là đám hạ nhân từ Hải Triều.
Tin tức của hắn còn nhanh hơn nàng tưởng...!đến cũng đến rồi để xem hắn muốn làm gì?
Còn hắn thì ngược lại khi thấy nàng ngồi trên vị trí cao nhất kia thì cũng ngộ ra điều gì đó bên ngoài thì không có cảm xúc gì khác nhưng trong lòng lại rất bất ngờ.
Từ hôm gặp vị cung nữ to gan kia hắn cho người âm thầm lục tung hết hoàng cung Bắc Minh này lên mà vẫn bặt vô âm tín...!nàng biến mất không dấu vết cứ như là không tồn tại vậy.
Chẳng những cô ta trộm Quỷ Lệnh mà còn khiến hắn ngày nhớ đêm mong...chỉ là thân phận của nàng ấy thật khiến người ta phải e rè.
Nghe nói trong cung người được Bắc Minh Đế sủng ái nhất là Hoàng Hậu Thanh Ly nàng ta có thể ra vào bất cứ nơi nào tìm người thì chắc chắn sẽ có kết quả nhanh hơn.
Vốn định tới hỏi thăm cô ta rồi làm một giao dịch, xem ra là không cần nữa.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ....!giữa ta và nàng có duyên ắt sẽ gặp lại....quả nhiên là vậy.
Nàng ngồi ghế nhàn hạ uống trà đưa ánh mắt khinh thường nhìn tên đứng ngoài cửa.
Hắn ta đứng một lúc rồi chắc là đang tự luyến, nhìn vẻ mặt kia chắc đang sốc lắm.
Còn Bạch Tiểu Yên thì khác bản tính mê trai lại trỗi dậy nhìn Thất Cảnh Trần chằm chằm đến mức hai con mắt sắp nhảy ra ngoài luôn.
Vân Tu Kiệt với Sở Hoài Ân thấy có người vào thì hai bên bỏ cánh tay đang túm áo nhau ra đứng tản ra hai bên.
Bạch Tiểu Yên không chịu được nữa liền lao đến túm cánh tay hắn.
- Công tử! Huynh là ai vậy? Sao ta chưa thấy huynh bao giờ...huynh là người ở đâu...!chức vụ là gì...!có hôn phối chưa?
Tiểu Yên đúng là xứng với danh "háo sắc" nam nhân có tí sắc xuân liền lao vào ong bướm vậy...mất mặt chết đi được!
Thất Cảnh Trần cười gượng gạo nhẹ nhàng gỡ tay Bạch Tiểu Yên ra.
- Tiểu thư! Nam nữ thụ thụ bất thân.
Hắn khách sáo nói một câu rồi nhìn xuống bàn tay cứ bấu chặt vào mình.
Bạch Tiểu Yên thấy mình hơi kích động nên lùi lại một bước không quên dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Vân Tu Kiệt với Sở Hoài Ân nhìn thấy vậy liền đi tới kéo Tiểu Yên cách ra Tư Vương nhất hai người mỗi người một bên cố định cô ấy đứng một chỗ.
- Hai người làm gì đấy...!buông ra.
Bạch Tiểu Yên liên tục dãy giụa nhưng không thoát được dù gì cô ấy cũng là nữ nhi đối mặt với hai tên nam nhân này cũng hơi yếu thế.
Sở tra nam là tên tập võ từ nhỏ nên sức phải hơn nàng ấy còn tên Vân đào hoa tự dưng khoẻ lạ thường.
- Muốn qua lại với nam nhân trước mặt ta...!nàng đừng mơ.
- Đúng vậy.
Mùi giấm chua bay khắp cung điện...!thật khó ngửi.
Hai tên này bỗng dưng lại hợp nhau thế đúng là khác lạ.
- Đủ rồi...buông ra đi.
Nàng từ phía sau đi đến ra lệnh hai người kia mới hậm hực