Đào Tư thơ thẫn trở về chỗ ở của Quân Hành Đạo Tự Chi, trong chớp mắt đẩy cửa ra, âm thanh mập mờ trong phòng vang lên.
Cả người cô đều bối rối.
Không biết đứng bao lâu, cô đột nhiên xông vào phòng.
Tên đó trước kia nói thích cô, là người đàn ông nguyện ý cho cô bất kỳ thứ gì, lúc này lại đang làm chuyện kia với người con gái khác.
“A!”
Bị người khác đánh, cô gái thét lên kéo đồ che cơ thể.
Quân Hành Đạo Tự Chi cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn sang Đào Tư: “Không phải nói không về chỗ của tôi sao?”
Đào Tư cắn răng: “Vì sao...”
Quân Hành Đạo Tự Chi ôm cô gái bị hù dọa kia: “Có thể vì sao nữa, mọi người đều là người trưởng thành, vui đùa một chút thôi, cô sẽ không tưởng là thật chứ.”
Vui đùa một chút thôi...
Đào Tư đột nhiên nhào qua, túm lấy tóc cô gái, hai bàn tay dùng sức đánh.
Cô gái bị đánh, cũng không chịu thua đánh lại.
Hai cô gái cứ như vậy đánh nhau, Quân Hành Đạo Tự Chi nhàn nhã mặc quần áo, sau khi mặc xong kéo Đào Tư lại, kéo cô ra khỏi phòng ngủ.
“Tại sao anh lại lừa tôi!”
Đào Tư dùng sức đẩy hắn ra, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ.
Quân Hành Đạo Tự Chi rất bình tĩnh: “Đào Tư, cô muốn lập chiến đội, tôi cung cấp tài chính cho cô, cô lấy thân thể báo đáp tôi, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì là lừa gạt cả, cái này không phải đều là cô tự nguyện sao?”
“Anh đã nói, anh thích tôi.”
“Đúng vậy, tôi thích cô, thế nhưng không phải là tôi không thể thích người khác nữa!”
Đáy mắt Đào Tư thật không thể tin nổi.
Tại sao hắn có thể nói ra những lời này.
Những lời nói trước đây hắn nói với cô đều là lừa cô?
Cô cào lên người Quân Hành Đạo Tự Chi: “Khốn nạn, đồ cặn bã…”
Quân Hành Đạo Tự Chi nhẹ nhàng nắm cổ tay cô lại, giọng nói tùy ý: “Không phải cô cũng thích Tần Tấn, tôi có nói gì không?”
Đào Tư bỗng dưng cứng đờ.
Thì ra hắn biết cả.
“Nếu như cô đồng ý, sau này cô vẫn có thể tới đây, dù sao...” Quân Hành Đạo Tự Chi cười một cái: “Tôi rất thích cơ thể của cô.”
Đào Tư hung tợn trừng mắt về phía hắn.
Quân Hành Đạo Tự Chi cũng không để ý, rút một tấm thẻ ra cho cô: “Nếu như cô không đồng ý, cầm lấy tấm thẻ này, mật mã là sinh nhật của cô, về sau chúng ta đường ai nấy đi.”
Quân Hành Đạo Tự Chi đúng là cặn bã, nhưng hắn cặn bã quang minh chính đại, còn cặn bã rất có tâm nhìn xem đã chuẩn bị thẻ còn là sinh nhật của đối phương.
Cô gái đi qua đời hắn đều rất rõ ràng, mọi người chơi đùa vui vẻ, sau đó cầm một khoản tiền chia tay không ai liên quan tới ai nữa.
Đào Tư cầm khoản tiền kia đi khỏi biệt thự.
Đứng ở dưới ánh mặt trời, lại cảm thấy toàn thân phát lạnh.
"Két."
Chiếc xe dừng lại bên người cô.
Cửa xe mở ra, còn không thấy rõ là ai Đào Tư đã bị ném vào trong xe cô giùng giằng kêu to, miệng bị người từ phía sau bịt lại, sau đó mất đi ý thức.
Đợi khi Đào Tư lần nữa tỉnh lại, đứng trước mặt là một thanh niên xa lạ.
“Cậu... Cậu là ai? Vì sao bắt tôi?”
Dường như thanh niên chỉ là xác định cô đã tỉnh lại, rồi sau đó xoay người rời đi.
Đào Tư trơ mắt nhìn cánh cửa khép lại, tia sáng từng chút từng chút bị cắt đứt ở bên ngoài.
Thanh niên đứng ở bên ngoài, thông qua một chiếc điện thoại: “Thưa ông, ông muốn xử lý cô ta như thế nào?”
“Dám bắt nạt vợ tôi, giết chết cô ta cho tôi.”
“Thưa ông… như vậy là phạm pháp.”
“... Tôi mặc kệ tất cả, tôi không muốn nhìn thấy người này nữa.”
“Vâng thưa ông.”
Không muốn thấy một người, có rất nhiều biện pháp.
-
Hai năm sau, mâu thuẫn giữa trí tuệ nhân tạo và con người đạt đến đỉnh điểm, phía chính phủ thúc đẩy kế hoạch Vân Hành.
Kế hoạch Vân Hành chủ yếu là để dự phòng trước khi trí tuệ nhân tạo thật sự đột biến, phía chính phủ sẽ cho mọi người thấy khả năng tình huống xuất hiện tương lai, chắc chắn bọn họ đều sẽ ngăn cản.
Lại trình bày tầm quan trọng tương lai của khoa học kỹ thuật.
Tuyên truyền dưới nhiều mặt, người chống cự dần dần ít đi.
Tập đoàn Hoàn Diệu là người hợp tác với chính phủ, đương nhiên là tập đoàn đi đầu chấp hành kế hoạch Vân Hành.
Tư Trầm bận rộn trời đất quay cuồng, Minh Thù lại cả ngày đắm mình chơi trò chơi.
Tư Trầm hận đến ngứa răng.
Dựa vào cái gì cô có thể nhàn nhã như vậy!
Đều là người mà!
Sao khác biệt lại lớn như vậy chứ!
“Vợ, có thể không chơi trò chơi không?” Tư Trầm ở trong trò chơi xoay quanh Minh Thù.
“Không chơi trò chơi thì làm gì?”
Tư Trầm chí khí hùng hồn: “Chơi với anh nè,
chơi với anh không vui sao?”
“Anh chơi cái gì mà vui, tư thế nên giải tỏa đều giải tỏa xong, chớ cản đường, đánh boss chết thì sao.”
Tư Trầm: “…”
Một lát nữa bảo người ta thêm vào hệ thống anti-addict!
Xem làm sao mà cô chơi được!
Và rồi Vấn Linh không lâu sau đó, đã thúc đẩy hệ thống anti-addict.
Hệ thống anti-addict còn vô cùng ý nghĩa.
Nếu như là trẻ con, một khi đắm chìm vào trò chơi, phụ huynh có thể mở ra hệ thống anti-addict, nhốt đứa trẻ vào một phòng đơn.
Bên trong có bài thi các năm, phụ huynh chọn bài thi, nếu như làm không xong thì không thể đi ra, coi như đăng xuất lần sau đăng nhập cũng lại là trong phòng tối nhỏ.
Nếu như là đối tượng vậy không cần làm bài thi, sẽ được chuyển vào phòng làm cái gì sẽ không miêu tả.
#Ba mẹ bạn trai cũng không lo lắng tôi đam mê trò chơi.#
Vì việc này, Tư Trầm lại bị Minh Thù đánh cho một trận.
Tư Trầm rất có khí chất cho dù bị đánh, cũng không thay đổi cài đặt này.
-
Cuộc thi quốc tế Vấn Linh.
Túi đồ ăn vặt sẽ được trao cho đội đạt được quán quân với thành tích xuất sắc.
Sau khi Giang Lưu thi vào đại học, một lần nữa về với chiến đội vẫn là hoa thần, hoa thần càng đến hậu kỳ càng lợi hại, Giang Lưu rõ ràng là đệ nhất hoa thần.
Kỹ thuật Hướng Vãn càng ngày càng tăng, từ một đội trưởng u mê, càng lớn càng phù hợp làm một đội trưởng, dẫn dắt chiến đội đoạt giải quán quân.
Trên bục trao giải, người dẫn chương trình hỏi Hướng Vãn, tại sao cô có thể đi tới hôm nay.
Hướng Vãn nói: “Người mà tôi chân thành cảm ơn nhất chính là sư phụ của tôi.”
Người dẫn chương trình kinh ngạc: “Thì ra Hướng đội trưởng còn có sư phụ, xin hỏi sư phụ của cô là…?”
Hướng Vãn hơi kiêu ngạo: “Phong Hòa Tận Khởi.”
Trên dưới sân khấu hoàn toàn im lặng.
Cùng với ông chủ Vấn Linh ở bất kỳ đâu bất kỳ nơi nào đều thể hiện những hình ảnh ngọt ngào, khiến cho Vấn Linh càng thêm không thể hiểu nổi chức năng mới, Phong Hòa Tận Khởi kéo giá trị thù hận còn khắp thế giới?
Nghiêm túc sao?
Nhưng mà...
Phong Hòa Tận Khởi đúng là đội trưởng đảm nhận chiến đội Túi Đồ Ăn Vặt Khổng Lồ.
Lời nói Hướng Vãn là đồ đệ của cô, hợp tình hợp lý không có cách nào phản bác.
“Phong Thần…”
“Phong Thần! Phong Thần!...”
Dưới sân khấu không biết là người nào rống lên, tiếp nối thành một tiếng nói chung "Phong Thần".
Hướng Vãn mỉm cười nhìn phía dưới.
Có chút vinh quang, không phải là đứng ở trên đài cao có thể có được.
-
Minh Thù sống sáu năm ở thế giới này.
Chết bởi sự cố khoang thuyền trò chơi mới nhất của Hoàn Diệu, trở thành người sống đời sống thực vật.
Tương đương với chết.
Cái này dĩ nhiên không trách trò chơi khoang thuyền, nếu như không có trò chơi khoang thuyền, cô cũng sẽ chết.
Minh Thù ngồi trong phòng mây trắng, nhìn lên màn hình mây trắng bay tới.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 950000
Nhiệm vụ phụ: Không
Nhiệm vụ ẩn: Hoàn thành
Minh Thù cảm thấy hiển thị nhiệm vụ ẩn có chút vấn đề, có lúc sẽ thể hiện thu hoạch bao nhiêu giá trị thù hận, có đôi khi lại chỉ thể hiện hoàn thành.
Cho nên đây đều là tự Hài Hòa Hiệu tùy tiện?
Nhưng mà còn thiếu năm mươi ngàn...
Có thể mở cửa hàng, mua mua mua!
“Cố gắng lên, trẫm có thể!”
Không gian thứ hai mươi chín hoàn thành.