Buổi chiều có một buổi giao lưu, Hàn Giang Tuyết cần lên bục nói.
Sở Hồi tỏ vẻ nhàm chán gục đầu lên trên bàn, nghiêng đầu liền thấy Minh Thù ngồi ở trước một hàng.
Sở Hồi ỷ vào chuyện mình đẹp trai, đổi vị trí cùng một số người ngồi vào phía sau Minh Thù.
Móng vuốt tà ác của hắn mới vừa đưa ra, cô gái trước mặt đột nhiên đứng dậy, khom người rời đi.
Tay thiếu niên đông cứng lại ngay ở giữa khoảng không, một lát mới lộ vẻ tức giận thu về lại.
-
Buổi giao lưu kết thúc, hoạt động lần này kết thúc thành công.
Hàn Giang Tuyết xuất hiện, làm cho các tác giả kích động vô cùng, dù sao cũng là vì muốn đi gặp vị này là chính.
Minh Thù cùng Trương Mộc trả phòng mình lại, đi đến quán rượu bên ngoài.
Sở Hàn đi bộ vội vã đến: "Mọi người có nhìn thấy Sở Hồi không?"
Trương Mộc lắc đầu, Minh Thù cũng lắc đầu.
Sở Hàn gật đầu, đi tìm phía bên ngoài quán rượu.
"Sở Hồi đó..." Trương Mộc dường như đang tìm từ hình dung, nhưng mà nửa ngày cũng chỉ nói được một câu: "Không đi làm minh tinh thực sự là đáng tiếc."
Minh Thù nhớ đến ánh mắt xảo quyệt của thiếu niên lúc giao nhau, cười không ra tiếng.
"Đi thôi."
"Úy Lam cô chờ một chút đi." Trương Mộc kéo hành lý đuổi kịp cô: "Tôi nói này, cuộc hội đàm cô cũng không nghe, cô rốt cuộc là tới làm gì?"
"Ăn."
"Ngoại trừ cái này?"
"Ừm..." Minh Thù hơi ngừng lại, nghiêm túc nói: "Kéo thù hận."
"Cô có thể nghiêm túc một chút không? Sao lần gặp gỡ này, cô cứ như biến thành người khác vậy."
"Đã nói tôi trọng sinh, cậu không tin, tôi có thể có biện pháp nào nữa sao."
Cô gái ghé mắt tự nhiên cười nói, nhà cửa xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại có nụ cười xinh đẹp của cô gái.
Trương Mộc đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh.
Trọng sinh?
Hắn lắc đầu, chuyện này làm sao có thể, cũng không phải tiểu thuyết.
-
Chuyện Minh Thù bắt nạt Lâm Dư Tâm trong hoạt động truyền đi càng ngày càng ồn ào, cộng thêm Minh Thù thỉnh thoảng thêm mắm thêm muối, có thể nói trong giới sáng tác đều biết Úy Nhiên là một người ỷ thế hiếp người, còn không hề biết nhận lỗi.
Đương sự đang nhìn con rùa, khuôn mặt ủ rủ.
Vì sao...
Nguyên chủ biết nuôi rùa sao? Nuôi để ăn sao?
Rùa bước chân nhỏ ngắn, từ từ bò về phía trước.
Minh Thù đi quanh nó hai vòng, thứ này hầm ăn ngon hay là hấp ăn ngon hơn?
Có thể là nhận thấy được Minh Thù hiện ra sát ý, con rùa bò nhanh hơn một chút.
Chạy mau chạy mau.
Chủ nhân bị điên rồi.
Minh Thù nhìn một lúc trở lại phòng, ngồi xuống tiếp tục ngây người.
"Ting ting..."
Minh Thù mở ra giao diện nói trò chuyện.
Lâm Dư Tâm ba chữ này làm cho tinh thần Minh Thù tỉnh táo, phiếu đổi đồ ăn vặt làm sao tìm tới cửa.
Lâm Dư Tâm: Tiền bối, chuyện lần trước thật xin lỗi, tôi không ngờ trên mạng lại biến chuyện này thành ra thế này, gây phiền phức cho cô rồi.
Mỗi một chữ của Lâm Dư Tâm đều giống như đang bày tỏ sự áy náy.
W: Không sao, tôi chính là muốn bắt nạt cô.
Lâm Dư Tâm nửa ngày không trả lời, có thể là không biết trả lời như thế nào.
Cô cũng không thể nói rằng bị tiền bối bắt nạt là vinh hạnh của cô nhỉ?
Mấy phút sau Lâm Dư Tâm đã đăng xuất.
Thế nhưng rất nhanh thì có độc giả gửi ảnh cho cô xem.
Tác giả trên diễn đàn, có một người tên gọi là "Mã Giáp 01", viết một đoạn bình luận, nội dung chính là ghi lại cuộc nói chuyện của Minh Thù và Lâm Dư Tâm.
Người viết lấy giọng điệu bạn của Lâm Dư Tâm kể lại toàn câu chuyện.
Cộng thêm câu nói sau cùng của Minh Thù, bài viết bỗng chốc bùng nổ.
Nhất Lầu: Tự cổ nhị lầu xuất nhân tài.
Nhị Lầu: Tam lầu đại hữu nhân tài xuất.
Tam Lầu: Ăn hạt dưa.
Tứ Lầu: Trước kia đồn cô ta bắt nạt người khác, tôi còn không tin, nhân phẩm thật không ngờ ác độc như vậy.
Ngũ Lầu: Tôi siêu thích sách cô ấy, không ngờ lại là người như vậy, người hâm mộ Lâm Dư Tâm đúng là có chút... thế nhưng Lâm Dư Tâm cũng tốt nhỉ, tôi nói chuyện với cô ấy qua mấy lần, rất dễ nói chuyện.
Lục Lầu: Lâm Dư Tâm này cũng quá mềm mỏng, rõ ràng chính là cô ta sai, xin lỗi cô ta cái gì.
Thất Lầu: Sách mới Úy Nhiên và Lâm Dư Tâm không phải đều là một thể loại sao? Tranh đấu giữa các tác giả thực sự là phức tạp.
...
Thập Cửu Lầu: Cho tôi nói thẳng, các cô đang ngồi ở đây đều là rác rưởi.
...
Minh Thù có thể nói là rất lớn lối.
"Tích tích..."
Lâm Dư Tâm lại lên phần mềm trò chuyện tìm cô.
Lâm Dư Tâm: Xin lỗi tiền bối, bạn bè tôi vừa hay ở chỗ của tôi, chứng kiến và ghi lại cuộc nói chuyện của chúng ta, tôi không chú ý nên cô ấy tung ra, tôi lập tức nói bạn tôi xóa nó đi.
Ghi chép nói chuyện là của cô và Minh Thù, chỉ có cô ta có thể thấy, cho nên cách tốt nhất chính là thừa nhận.
W: Đừng nha bé yêu, trăm ngàn lần đừng xóa.
Để cho trẫm kéo một
chút giá trị thù hận!
Cám ơn phiếu đổi đồ ăn vặt tạo cơ hội cho trẫm!
Lâm Dư Tâm lơ ngơ, người này là sao vậy? Sao không cho xóa nhỉ?
Lưu Quang Vũ: Dư Tâm cô xem diễn đàn, lần này nhân vật Úy Nhiên đó thực sự sụp đổ rồi, ai bảo cô ta ỷ thế bắt nạt người khác, tôi xem cô ta về sau làm sao còn chỗ đứng.
Lâm Dư Tâm trả lời Lưu Quang Vũ: Có phải vừa rồi tôi không nên gửi hình vào nhóm? Có thể khiến cho tiền bối hiểu lầm là tôi gửi hay không? Cô biết là ai gửi không? Bảo người đó xóa đi.
Lưu Quang Vũ: Tại sao muốn xóa bỏ? Cô cứ nói, Dư Tâm, có phải cô ta dọa nạt cô hay không?
Lâm Dư Tâm: Không có không có, như vậy không tốt...
Lưu Quang Vũ: Có cái gì không tốt, cô không thấy cô ta đối xử thế nào với cô trước không, ép buộc cô nhảy bể bơi, còn to tiếng nói lời khó nghe, tôi nhìn đều không nhìn nổi. Không phải là ỷ vào chuyện mình viết sách mấy năm nay sao, tự cho là đúng.
Lâm Dư Tâm: Nhưng...
Lưu Quang Vũ: Dư Tâm tôi biết tâm tư cô tốt bụng, nhưng cái này không phải cô gửi, cô sợ cái gì, công lý ở lòng người!
Lâm Dư Tâm cười thầm, ngón tay nhảy múa trên bàn phím trả lời lại mấy câu.
Ý chính là cho Lưu Quang Vũ tìm người viết bài đó bảo xóa đi, đừng như vậy…
"Úy Nhiên..." Lâm Dư Tâm nhìn giao diện tiểu thuyết, cô tiện tay nhấp một cái: "Chính cô tự tìm đến, đừng trách tôi nhé."
Lâm Dư Tâm lại dạo một vòng trong nhóm kể khổ.
Phía dưới tác phẩm Minh Thù, nhanh chóng tăng lên các dòng phê phán.
Độc giả nhao nhao chạy tới đâm chọc cô.
Độc giả số 1: Đại Đại, cô không sao chứ? Chúng tôi tin tưởng cô, cô tuyệt đối không phải là loại người như vậy, những người này rảnh rỗi đi gây sự.
Độc giả số 2: Đại Đại cô đừng để tâm những người này.
Độc giả số 3: Đại Đại tôi vĩnh viễn ủng hộ cô.
Minh Thù nói câu an ủi hai người bọn họ, sau đó tìm biên tập tắt đi khu bình luận.
Chanh: Sao cô ồn ào với Lâm Dư Tâm kia như thế?
Biên tập cũng rất nghi hoặc.
W: Nhìn không vừa mắt đương nhiên oán hận, nếu không... giữ lại mừng năm mới sao?
Chanh:...
Chanh: Ảnh hưởng không tốt lắm, không có chuyện gì lớn thì thôi đi vậy.
W: Gần đây không phải muốn bán bản quyền sao, tôi đây cũng là tính kinh doanh mà, không phải là miễn phí.
Chanh:...
Kinh doanh như cô vậy cũng không thèm.
Minh Thù tắt đi chỗ bình luận truyện, tất cả mọi người cho rằng Minh Thù đuối lý, nhao nhao trợ giúp Lâm Dư Tâm.
Cũng có người chụp hình cho Minh Thù xem Lâm Dư Tâm diễn xuất trong nhóm, vô cùng làm điệu làm bộ, bảo mọi người đừng nói chuyện này nữa.
Bộ dạng đó dường như như đang cố gắng giúp Minh Thù chứng minh trong sạch.
Cô dốc sức sắm vai một người bị bắt nạt đáng thương.
Trương Mộc: Tôi nói này, cô và Lâm Dư Tâm kia rốt cuộc có thù gì? Sao tôi nhìn càng ngày càng không đúng, Lâm Dư Tâm này cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi thấy cô ta ở diễn đàn của Phúc Thần.
Diễn đàn của Phúc Thần là một diễn đàn của Đại Thần, tác giả bên trong không chỉ là một trang mạng bình thường, đó là cả giới đại thần.
Lâm Dư Tâm không biết là được người nào kéo vào, Trương Mộc càng xem càng phản cảm.
Ban đầu chỉ vì bạn tốt, hiện tại thì hoàn toàn thấy Lâm Dư Tâm đang tự diễn xuất.