Lâm Dư Tâm từ khe hở trong đầu ngón tay nhìn lén Minh Thù.
Người này buông lỏng toàn thân dựa vào bàn trong phòng, cười yếu ớt, thái độ hoàn toàn thờ ơ.
Chân mày Lâm Dư Tâm nhếch lên.
Trong nhà vệ sinh không có máy quay, thế nhưng bên ngoài có...
"Không có. Chỉ thấy Lâm tiểu thư một mình vào nhà vệ sinh." Người phụ trách cẩn thận kiểm tra máy quay, nói với cảnh sát.
Cảnh sát nhìn về phía đương sự.
"Không thể nào!" Lâm Dư Tâm thả tay xuống, nước mắt chảy đầm đìa, vô cùng khiếp sợ.
Lâm Dư Tâm lập tức có phản ứng, giấu lại cảm xúc suýt chút nữa lộ ra.
"Tôi thật sự bị Úy Nhiên tiền bối kéo vào nhà vệ sinh, có phải các người nhìn lầm hay không, mọi người cẩn thận nhìn lại một lần đi."
Người phụ trách khách sạn và cảnh sát đều thấy, chỉ một mình Lâm Dư Tâm đi vào nhà vệ sinh.
Chỉ là tư thế có hơi kỳ lạ, nhưng ngoài ra không nhìn thấy cái gì khác cả.
Cảnh sát rời khỏi chỗ ngồi: "Cô Lâm, cô tự xem đi."
Lâm Dư Tâm lập tức đi qua, con mắt nhanh chóng dán lên màn ảnh.
Nhưng mà kỳ lạ chính là cô cũng chỉ thấy mình đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng từ một máy quay khác thấy Minh Thù đứng tại chỗ, không có đi đâu cả.
Tại sao có thể như vậy?
Rõ ràng chính cô ta dẫn mình vào nhà vệ sinh mà.
Không...
Không đúng!
Nhất định có chỗ nào không đúng!
"Không đúng... Mọi người xem tư thế của tôi, có người kéo tôi mà, chắc chắn máy quay này có vấn đề rồi." Lâm Dư Tâm kích động chỉ vào màn hình.
"Ý của cô là, tôi chẳng những có thuật phân thân còn có thể thuật ẩn thân sao?" Minh Thù nói: "Thì ra trong lòng cô tôi lợi hại như vậy, còn có siêu năng lực."
Lâm Dư Tâm lập tức câm nín.
Người bình thường, sao có thể biến mất trong máy quay chứ, đồng thời xuất hiện ở một máy quay khác.
Vải dò xét nhìn Lâm Dư Tâm.
Tim Lâm Dư Tâm đập liên hồi.
"Máy quay này..." Cô yếu ớt mở miệng: "Có phải bị gì rồi hay không?"
Nhất định là cô ta giở trò.
Hèn gì cô ta không hề sợ hãi.
Lúc nãy ở trong nhà vệ sinh nói gì báo cảnh sát cùng lắm đền ít tiền, đều là gạt mình.
Từ đầu cô ta đã không thừa nhận.
Minh Thù liếc mắt nhìn màn hình: "Cô nói tôi sửa máy quay? Tôi cũng đâu có thời gian như vậy, cô hỏi Chanh thử xem, tôi vừa xuống lầu đã đi qua phòng cô ta."
Chanh cảm thấy khá kỳ quái, lúc đó rõ ràng thấy...
Nhưng thời gian ngắn ngủi như vậy, hẳn không phải là cô làm!
Chanh nói: "Úy Nhiên luôn ở trong phòng tôi, còn có một đồng nghiệp có thể làm chứng."
Minh Thù buông tay.
Muốn cô tức chết!
"Cô Lâm, nói dối cảnh sát là gây rối loạn trật tự công cộng, có thể tạm giữ vì lý do trị an." Cảnh sát nghiêm mặt.
"Tôi không có... " Lâm Dư Tâm lo lắng: "Là thật, là cô ta đánh tôi, tôi thật không có nói dối."
"Trên máy quay cho thấy lúc cô vào nhà vệ sinh, cô gái này luôn ở trong phạm vi, sao có thể đánh cô trong nhà vệ sinh chứ?"
"Tôi..."
Lâm Dư Tâm không biết phải giải thích thế nào.
Nhưng rõ ràng cô ta...
"Máy quay có vần đề, chắc chắn máy quay có vấn đề!" Lâm Dư Tâm nói: "Tôi không có nói dối cảnh sát, cô ta thực sự đánh tôi, trên người tôi còn có vết thương, tôi cũng không thể tự đánh mình đúng không?"
Lâm Dư Tâm kiên trì, cảnh sát kêu người đem máy quay về cục, kêu trinh sát kỹ thuật cẩn thận kiểm tra.
Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống: "Cảnh sát à, tôi đói bụng, có thể chọn món vừa ăn vừa đợi không?"
Cảnh sát: "..."
Minh Thù và Chanh ngồi ở một bên.
Lâm Dư Tâm và Vải ngồi bên kia.
"Dư Tâm, tôi tin tưởng cô mới nói giúp cô, cô thật không có nói dối cảnh sát chứ?" Máy quay rất rõ ràng, lúc này Vải cũng có chút mơ hồ.
"Không có, tôi nói đều là thật." Lâm Dư Tâm khóc nói.
"Vậy máy quay là thế nào?"
"Tôi... Tôi không biết." Trên máy quay thật là kỳ lạ: "Thế nhưng Vải cô xem, lúc đó tôi bị người khác kéo mới có tư thế này. Nếu tôi tự bước đi sao có thể đi kỳ lạ như vậy chứ?"
Vải nhíu mày suy nghĩ, dường như cũng có lý.
Chẳng lẽ máy quay thật sự có vấn đề?
Nhưng cũng không thể...
Theo cô biết, Úy Nhiên chỉ là một tác giả, đây là nhà hàng năm sao, sao cô có năng lực kia có thể tùy tiện sửa máy
quay?
Vải không nói nữa.
Tất cả đợi kết quả bên phía cảnh sát vậy.
-
Rất nhanh thì đã có kết quả.
"Trinh sát kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra kỹ, máy quay không có bất cứ vấn đề gì."
Máy quay không có vấn đề, vậy là Lâm Dư Tâm nói dối cảnh sát.
Cảnh sát nói kết quả này nói cho mọi người nghe.
Lâm Dư Tâm chợt run lẩy bẩy, khuôn mặt tái nhợt.
Tại sao có thể như vậy...
Không thể nào là sự thật.
Máy quay nhất định là giả.
Rốt cuộc sao cô ta có thể làm vậy.
Vải nhăn mày, chủ động qua nói chuyện với cảnh sát.
Cảnh sát chỉ dạy dỗ Lâm Dư Tâm một trận, thu đội rời khỏi.
Vải liếc Minh Thù, chuẩn bị kéo Lâm Dư Tâm rời khỏi.
"Chờ một chút, không xin lỗi tôi sao?" Tận dụng mọi cơ hội kéo giá trị thù hận.
Lâm Dư Tâm suýt chút nữa tức đến mức phun máu.
Cô ta đánh mình, báo cảnh sát cô ta cũng không xảy ra chuyện gì, hiện tại mình còn phải xin lỗi cô ta sao?
Đây là đạo lý gì!
Vải: "Úy Nhiên, cô đừng ép người quá đáng."
Minh Thù: "Nếu như tôi nhất định phải như vậy thì sao?"
Vải: "..."
Lâm Dư Tâm cắn môi dưới, chuyện vừa rồi hẳn là làm cho Vải khó chịu, cho nên lúc này Lâm Dư Tâm đứng ra, cắn răng nói: "Xin lỗi Úy Nhiên tiền bối."
Úy Nhiên!
Thù này cô phải nhớ kỹ!
Đôi mắt nhàn nhạt của Minh Thù khẽ rung động: "Lần sau phải cẩn thận một chút, bé đáng yêu."
Lâm Dư Tâm bị ba chữ bé đáng yêu làm cho ớn lạnh, kéo Vi Chi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Đi ra khách sạn thật xa, Lâm Dư Tâm mới cảm giác dễ chịu một ít.
Lúc vừa nãy, cô suýt chút nữa thở không nổi.
Cô gái kia...
Rõ ràng cười xán lạn, nhưng cảm giá cô ta rất âm hiểm.
Vải kéo tay mình về, im lặng đi về phía thang máy, nhiều tác giả đi ngang qua, nhao nhao dùng ánh mắt quái dị nhìn các cô.
Mặt của Vải càng ngày càng khó coi.
Lâm Dư Tâm có khả năng, cô ta đã viết một quyển sách, đã gửi cho giới học thuật, nếu không phải vì chuyện này, cô ta cũng sẽ không kéo theo chuyện này vào.
Nhưng không ngờ, kết quả lại như vậy.
Mặc kệ Lâm Dư Tâm nói dối hay thật, cuối cùng cô cũng bị mất mặt.
Lúc này sao Vải không tức giận chứ
"Cảnh sát cũng đưa tin..."
"Nghe nói Úy Nhiên đánh Lâm Dư Tâm..."
"Vừa rồi lúc đi không phải cảnh sát nói hiểu lầm sao? Vậy thật ra Úy Nhiên có đánh cô ta không?"
Lâm Dư Tâm cắn răng, trong lòng thầm hận, cô cúi đầu, từ trong những tiếng thảo luận kia chạy theo Vải.
-
Trong phòng ăn.
Minh Thù cắn ống hút, uống hết ngụm nước cuối cùng.
Hài Hòa Hiệu cũng không phải không có tác dụng gì.
Hệ thống trong tay, thiên hạ không có, giá trị thù hận chắc chắn có.
[Vì ký chủ phục vụ, nên làm.] Hài Hòa Hiệu khiêm tốn.
Khen ngươi một câu, ngươi đã nở hoa rồi.
[Ký chủ... Cái này tôi không giỏi lắm.]