Minh Thù ngoài miệng nói không muốn, nhưng vẫn là không lay chuyển được sự quấn quýt của Sở Hồi.
Minh Thù thừa dịp hắn làm ồn xong ngủ say, mò điện thoại di động hắn mở ra.
Sở Hàn nói Sở Hồi làm việc có chút bất chấp hậu quả, trước đây lúc còn đi học gây ra không ít chuyện.
Điện thoại di động có mật mã, Minh Thù nghĩ một lúc, trước kia cô lén nhìn được mật mã của hắn.
Minh Thù thử nhấn vài cái.
Sở Hồi đột nhiên cựa quậy trong ngực cô, Minh Thù đưa điện thoại di động đặt úp lên giường, ánh sáng biến mất, Sở Hồi cử động vài cái rồi ngủ tiếp.
Minh Thù mở điện thoại di động lên, giao diện dừng lại ở giao diện phần mềm trò chuyện.
Một tin nhắn cuối chưa đọc.
Minh Thù mở ra, kéo lên trên một lúc lâu.
Cô không cho phép hắn đi ra ngoài, hắn đã gọi người đi dạy dỗ Nhật Mộ Trường Giang.
Hơn nữa còn là đánh cho chết?
Sở Hàn nói hắn làm việc bất chấp hậu quả, thật đúng là...
Nhưng biết hắn là bởi vì mình, đáy lòng Minh Thù vẫn như là có một dòng nước ấm chảy qua.
Minh Thù nhờ ánh sáng màn hình điện thoại di động, liếc mắt nhìn thiếu niên trong lòng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, ánh mặt dịu dàng giống như đựng hương rượu thuần ngon vạn phần say lòng người.
-
"Chị, chị..."
Sáng sớm Sở Hồi đang ở phòng tắm kêu la om sòm.
Minh Thù mang theo Kim Nguyên Bảo đi vào phòng tắm: "Sao vậy?"
Sở Hồi xoay người, chỉ môi hơi sưng lên của mình: "Chị, làm sao mà nó sưng lên rồi?"
"Tôi làm sao biết, dị ứng chăng." Minh Thù sắc mặt bình thường.
"Tối hôm qua tôi không ăn cái gì mà, sao lại dị ứng được."
Minh Thù tiếp tục diễn nói: "Vậy chắc là bị muỗi cắn."
"Mùa đông làm gì muỗi?"
"Nhiệt độ trong phòng là hai mươi sáu độ, rùa đều có thể nuôi, muỗi làm sao không thể nuôi."
Minh Thù xoay người rời khỏi phòng tắm: "Không phải chỉ là có chút hồng thôi sao, kêu la om sòm như vậy, lớn thế rồi mà."
Minh Thù lúc xoay người, nhẹ nhàng thở phào.
Tiểu yêu tinh quá ngon miệng, trẫm cũng không phải cố ý.
Quả nhiên không thể ăn no ấm áp nghĩ bậy bạ.
Tiểu yêu tinh phạm quy quá rồi.
Tỉnh táo một chút.
-
Trong phòng tắm, Sở Hồi sờ sờ đầu lại quay đầu nhìn vào gương.
Thiếu niên trong gương còn buồn ngủ, giống như minh tinh trong áp phích, cánh môi lại lộ ra màu hồng, kỳ thực không nhìn kỹ cũng không nhìn ra.
Thế nhưng phòng tắm rất sáng, hắn dậy liền phát hiện ra.
Sở Hồi nhìn một lúc lâu như là đột nhiên nghĩ ra được cái gì vậy, hí ha hí hửng đi ra ngoài.
"Miệng cũng sưng lên rồi, không ăn bữa sáng coi như giảm béo."
Nụ cười trên mặt Sở Hồi lập tức biến mất.
Người kiểu gì vậy!
Lão tử không muốn giảm béo!
Cô chính là lấy cớ cắt xén khẩu phần lương thực của lão tử mà!
-
Nhật Mộ Trường Giang bên kia, Minh Thù mặc dù không ngăn cản Sở Hồi, nhưng có căn dặn người làm việc không nên gây chuyện quá lớn, trùm bao bố đánh một trận là được rồi.
Cho nên lúc Nhật Mộ Trường Giang ra cửa, đã bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận.
Những người đi đánh hắn vô cùng lành nghề, hoàn toàn tách được khỏi máy quay giám sát, Nhật Mộ Trường Giang báo cảnh sát đều vô dụng.
Bản thảo bị Minh Thù xóa, còn bị người ta vô cớ đánh một trận, có thể tưởng tượng được cuộc sống Nhật Mộ Trường Giang thê thảm thế nào.
Nhật Mộ Trường Giang chỉ cần viết bản thảo rất nhanh sẽ bị xóa bỏ, dù hắn đổi máy vi tính cũng không có ích gì.
Hắn cập nhật lên trang chưa công bố, bản thảo cũng sẽ bị xóa trong tích tắc.
Nhật Mộ Trường Giang đã ngừng ra chương mới chừng mấy ngày, chỗ bình luận truyện đều sắp bùng nổ.
Nhật Mộ Trường Giang có nỗi khổ không nói được.
Nhìn sự tức giận càng ngày càng lớn của độc giả, Nhật Mộ Trường Giang cũng sắp sụp đổ.
Úy Nhiên đây là muốn bức điên hắn!
-
Tình cảnh nước sôi lửa bỏng của Nhật Mộ Trường Giang lúc này Minh Thù không thể nào cảm nhận được, cô chỉ cung cấp phương án, Hài Hòa Hiệu ngấm ngầm thao tác.
Gần sát cuối năm, tuyết lớn đã ngừng rơi.
Con phố vắng lạnh nay lại náo nhiệt, màu sắc cũng đổi thành màu đỏ thẫm.
"Lễ mừng năm mới không quay về sao?" Minh Thù hỏi Sở Hồi đang chơi máy vi tính.
"Không trở về, dù sao bọn họ cũng không quay về." Sở Hồi ngẩng đầu, mím môi cười: "Đón năm mới cùng chị, đây là năm đầu tiên đón cùng chị, về sau mỗi năm mới tôi đều ở cùng chị."
Làm bạn suốt đời.
Sớm sớm chiều chiều gần nhau.
Giọng nói thiếu niên mềm mại nhẹ nhàng, ở trong phòng lẳng lặng lưu chuyển, ánh mắt của hắn chăm chú lại chắc chắn tràn đầy vui mừng.
Minh Thù dựa cửa sổ, giữa lông mày hiện lên ý cười.
"Không nên gọi chị nữa." Minh Thù nói: "Bị người ta nghe, còn tưởng rằng tôi lừa gạt trẻ vị thành niên thì sao."
Sở Hồi "á" một tiếng, thử dò xét kêu một tiếng: "Vợ?"
Thấy Minh Thù không có phản đối, Sở Hồi liền như nghiện gọi
lên không ngừng: "Vợ, vợ, vợ..."
Đêm giao thừa Sở Hồi đưa Minh Thù đi xem phim.
Phim không có đặc biệt gì, nam nữ nguyên nhân chính vì hiểu lầm xa nhau, nhiều năm sau gặp nhau gỡ bỏ được hiểu lầm, cuối cùng lại như cũ không ở bên nhau được vì chuyện rất ngược.
Trong rạp phim khóc thành sông, điểm khiến phim này thành công có lẽ là rất ngược.
Minh Thù cảm thấy phim này chiếu ngày tết, quả thực không phù hợp.
Thấy mọi người đón năm mới rất vui vẻ, cần phải cho chút ngược sao?
Hay là nói cho mọi người rằng, hãy xem đi kiên trì với tình cảm cũng không nhất định có thể ở bên nhau, vẫn là thừa dịp lễ mừng năm mới nhanh cưới đi sao?
"Vợ, lạnh không?"
"Không sao." Minh Thù đang cầm đồ uống, từ rạp chiếu phim đi ra.
Sở Hồi kéo tay Minh Thù nhét vào trong túi mình, lại đưa tay đón lấy đồ uống của cô, cầm để cho cô uống.
Minh Thù dựa vào Sở Hồi, ánh mắt rơi vào ánh đèn đường gần rạp chiếu phim.
Bên kia có hai người đang đứng, Lâm Dư Tâm mặc một áo khoác ngoài màu hồng nhạt bên cạnh là một chàng trai.
Lâm Dư Tâm dường như lạnh, không ngừng xoa xoa tay, chàng trai tâm lý dùng tay bao bọc hà hơi cho bàn tay nhỏ bé Lâm Dư Tâm.
Chàng trai không là ai khác, chính là Nhật Mộ Trường Giang.
Sở Hồi ở bên cạnh điên cuồng trong nội tâm.
Chẳng phải chỉ là một tên già thôi sao có gì để nhìn.
Đẹp hơn lão tử sao?
Tốt hơn lão tử sao?
Có lão tử...
Sở Hồi hậm hực trong lòng trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái, làm sao có chút không giống hắn?
Nhưng...
Cũng giống như thật thoải mái.
"Vợ, đi thôi." Sở Hồi lôi kéo Minh Thù muốn đi.
"Đợi một chút."
Sở Hồi: "..."
Hắn bây giờ không phải nên kiên cường đứng lên, giống như trong ti vi hét lớn một tiếng "em có đi hay không", không đi sẽ vác đi sao!
Hiển nhiên hắn chỉ có thể tưởng tượng, trên thực tế vẫn đứng yên không nhúc nhích, còn chủ động chắn gió cho Minh Thù.
Nếu như cô bị cảm vì gió, đó không phải sẽ lây cho chính mình sao?
Lâm Dư Tâm và Nhật Mộ Trường Giang hiển nhiên là cùng đi xem phim, hai người ở bên kia đứng chốc lát, rồi đi về phía quãng trường bên kia.
Một lát nữa đếm ngược thời gian, trên quảng trường sẽ bắn pháo hoa.
Minh Thù đuổi kịp bọn họ, mới vừa bước ra một chân lại rút tay ra, một phát nắm ở hông của Sở Hồi: "Đi thôi."
Sở Hồi bị Minh Thù dẫn theo tiến về phía trước sân gần quãng trường, Nhật Mộ Trường Giang và Lâm Dư Tâm dừng lại ở trên quảng trường.
Minh Thù đứng nhìn ở cách đó không xa.
Sở Hồi bất mãn khẽ "hừ" một tiếng, cúi đầu đến bên khóe miệng Minh Thù cắn một cái, trở tay đưa cô kéo vào trong lòng: "Còn uống sao?"
"Ừm." Không thể lãng phí.
"Có chút lạnh rồi..." Sở Hồi nói: "Đừng uống nữa, lát nữa mua lại cho em."
"Không sao."
Sở Hồi nhanh chóng bỏ vào trong miệng mình.
Minh Thù trừng qua.
Tiểu yêu tinh lợi hại!
Dám đoạt đồ ăn vặt với trẫm!
Minh Thù chưa lên tiếng, Sở Hồi lại cúi đầu chặn miệng của cô, nước ngọt đó được hắn truyền tới.
Dòng nước ấm áp theo cổ họng chảy vào trong dạ dày.
"Bùm!"
Pháo hoa trên đỉnh đầu nổ tung.
Minh Thù chứng kiến pháo hoa tỏa sáng trong mắt thiếu niên, không tiếng động nở rộ, tàn rơi.
Duy chỉ có cô là vĩnh hằng.